Đại điện Ly Hỏa Tông uy nghiêm túc mục, từ rất xa đã có thể nhìn thấy đỉnh điện mạ vàng. Lăng Miểu theo mọi người cùng nhau bước vào đại điện, đang chuẩn bị tiếp tục đi theo dòng người lui về hai bên, một cổ uy áp cường đại trào lên người nàng, đem nàng cứng rắn đóng đinh tại chỗ.

Nàng ngẩng đầu, là cha nàng, vị đại trưởng lão kia, lúc này đang lạnh lùng đứng ở trong điện nhìn nàng. Mà đứng sau lưng ông ta, Lăng Vũ cùng một đám đệ tử, còn có tông chủ ngồi ở phía trên đại điện, ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo băng giá và tức giận.

Không đợi nàng phản ứng lại, uy áp của đại trưởng lão đột nhiên trút xuống nàng như thác đổ. Lăng Miểu chỉ cảm thấy áp lực quanh thân đột nhiên nặng trĩu, đầu gối khuỵu xuống, thẳng tắp quỳ rạp trên mặt đất.

Chênh lệch cảnh giới quá lớn bày ra ở đó, Lăng Miểu hoàn toàn không có đường sống để giãy giụa. Bên này Lăng Miểu còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy bên kia, Lăng Vũ đã đứng dậy, hướng về tông chủ Tư Đồ Triển đang ngồi đối diện ở chỗ cao hơi hơi hành lễ.

"Tông chủ đại nhân, cha, xin người đừng vì con mà làm khó muội muội."

"Nó còn nhỏ, tâm trí chưa trưởng thành, thấy thích, muốn cướp cũng là chuyện bình thường."

"Lăng Vũ tự biết thực lực vô dụng, nguyện ý nhường vị trí thân truyền đệ tử này cho muội muội, lần sau tuyển chọn thân truyền đệ tử, Lăng Vũ nhất định sẽ nỗ lực!"

Lời Lăng Vũ vừa dứt, Lăng Miểu rõ ràng cảm giác được ánh mắt mọi người trong phòng nhìn nàng tràn ngập phẫn nộ thấy rõ bằng mắt thường.

Diệu oa ~ thật không hổ là nữ chủ, ba câu nói khiến cả phòng đàn ông vì ả mà hóa thiểu năng trí tuệ. Nàng quả nhiên không thể ngốc ở chỗ này được nữa.

Dựa theo cốt truyện nguyên tác, hôm nay nàng sẽ bị giáng xuống làm đệ tử ngoại môn. Lăng Miểu khẽ cụp mắt xuống, âm thầm suy tư trong lòng, làm thế nào mới có thể khiến mình trực tiếp bị đuổi ra khỏi tông môn, tình huống trước mắt, rời khỏi Ly Hỏa Tông mới là an toàn nhất.

Đại trưởng lão không nhận ra sự thất thần của nàng, lạnh lùng nói: "Lăng Miểu, ngươi có biết sai không?"

Nghe vậy, Lăng Miểu bật cười, chuyện này thật đúng là quá đáng mẹ nó cấp quá đáng mở cửa, quá đáng đến nỗi về đến nhà cũng phải than một tiếng ngươi cũng thật mẹ nó quá đáng. "Ta sai ở chỗ nào rồi? Chỉ bởi vì ta đánh chết báo yêu?"

Trình Cẩm Thư nghe vậy cười nhạo ra tiếng, "Ngươi làm sao đến được đại điện này, còn không biết xấu hổ nói con báo yêu kia là ngươi đánh chết?"

Lăng Miểu: "Nga, hóa ra không phải ta đánh chết nha, vậy là ta nhớ nhầm, ngại quá."

Trình Cẩm Thư: "......"

Tứ sư huynh Bạch Cảnh đứng bên cạnh xen vào, "Sư tôn, đệ tử vừa rồi xem được ở truyền ảnh thạch, liền cảm thấy con báo yêu kia hẳn là đã bị trọng thương, bằng không với một kẻ phế vật như Lăng Miểu, căn bản không có khả năng một quyền liền giải quyết nó."

Trình Cẩm Thư lập tức tán đồng gật đầu rồi lại mở miệng, "Đúng vậy, ta có thể chứng minh, con báo yêu kia xác thật sắp chết, đều là do ta, ta sợ Tiểu Vũ sư muội bị thương, nên đã chắn nàng ở phía sau, mới khiến cái phế vật này có cơ hội thừa nước đục thả câu."

Hắn đi đến trước mặt tông chủ hành lễ, "Sư tôn, là đệ tử hại Tiểu Vũ sư muội bỏ lỡ cơ hội này, đệ tử không muốn vì khuyết điểm của mình mà khiến Tiểu Vũ sư muội chịu ấm ức như vậy, đệ tử nguyện ý nhường vị trí thân truyền của mình cho Tiểu Vũ sư muội!"

Lăng Miểu nhướng mày. Diệu oa ~ hắn nói thật đúng là cảm động. Nếu không phải nàng đang quỳ, nếu không phải hiện trường không có ghế, nàng thật muốn xoay người vỗ tay cho hắn!

"Cẩm Thư con có lòng, nhưng không cần làm như vậy." Đại trưởng lão vui mừng vỗ vỗ vai Trình Cẩm Thư, ánh mắt ông ta khi nhìn về phía Lăng Miểu lại chuyển lạnh. "Lăng Miểu, tuy rằng báo yêu là ngươi giết chết, nhưng nói vậy trước khi ngươi ra tay, con báo yêu kia cũng đã trọng thương, hơn nữa chính ngươi cũng rõ ràng, ngươi căn bản không xứng với vị trí thân truyền đệ tử."

Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn Lăng Miểu, "Vị trí thân truyền đệ tử này, ngươi có tự nguyện nhường cho Tiểu Vũ không?"

Tuy rằng mọi người đã sớm ngầm thừa nhận, vị trí này hẳn là của Lăng Vũ, nhưng dù sao bọn họ cũng là chính đạo, quy tắc tự mình đặt ra ở đó, dù thế nào cũng phải là Lăng Miểu tự mình nói thoái vị, vị trí thân truyền đệ tử này của Lăng Vũ mới xem như danh chính ngôn thuận. Lăng Miểu từ nhỏ gan đã nhỏ, hỏi nàng cũng chỉ là làm cho có lệ.

Lăng Miểu nhướng mày, "Ta không muốn."

Nghe Lăng Miểu nói, tất cả mọi người trong đại điện đều ngẩn người một chút. Lăng Miểu từ nhỏ đến lớn chất phác như vậy, cư nhiên cũng có ngày dám chống đối người khác? Đáy mắt mọi người càng thêm lạnh băng, cái con nhỏ phế vật này, quả nhiên là đang mơ ước vị trí thân truyền đệ tử!

Ngữ khí của đại trưởng lão đột nhiên lạnh đi mấy phần, "Ngươi nói cái gì?"

Lăng Miểu hừ lạnh một tiếng, "Ta nói ta không cho, cái ghế thân truyền đệ tử này nhất định là của ta."

Tông chủ Tư Đồ Triển đứng sau lưng đại trưởng lão cười lạnh ra tiếng, "Thân truyền đệ tử tuyệt đối không thể là một kẻ phế vật hạ phẩm tạp linh căn."

Lăng Miểu cũng cười lạnh, "Chơi không nổi thì đừng đặt ra những cái quy tắc rách nát đó, ngươi bằng không thì cứ trực tiếp cho ả đi, cũng không đến mức bị người khác bắt được nhược điểm còn phải làm ra cái trò này. Xin hỏi, nếu hôm nay người đoạt được vị trí này không phải là ta, mà là một đệ tử nội môn khác, các ngươi cũng sẽ đau khổ tương bức như vậy để giúp Lăng Vũ đoạt vị trí thân truyền này sao? Hay là nói các ngươi đơn thuần chỉ vì ta Luyện Khí sơ kỳ, hơn nữa chỉ có mười tuổi nên mới hùa nhau ức hiếp?"

"Ngươi chẳng qua là lại muốn đem vị trí cấp cho Lăng Vũ, lại không muốn mang tiếng lật lọng thôi, một đứa trẻ con như ta còn biết, cái này gọi là dám làm không dám nhận!"

Nghe xong những lời trước đó của Lăng Miểu, trong điện các đệ tử trong lòng sôi nổi có chút hụt hẫng. Đúng vậy, nếu hôm nay người bị cướp danh ngạch tân nhân thân truyền không phải Lăng Miểu, mà là chính họ, bọn họ nói vậy cũng không thể thản nhiên đối mặt được. Đều là đệ tử nội môn, dựa vào cái gì Lăng Vũ có được tài nguyên tốt hơn bọn họ gấp ngàn lần vạn lần, nếu chính mình cũng có thể có được tài nguyên như vậy, nói không chừng cũng có thể mười lăm tuổi đã Trúc Cơ rồi? Chỉ vì ả là con gái của đại trưởng lão sao?

Tư Đồ Triển thân là một tông chủ, vốn rất ít khi bị người làm trái ý, huống chi đối phương còn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, hắn chỉ cảm thấy lửa giận đối với Lăng Miểu điên cuồng dâng lên.

"Hỗn trướng đồ vật!" Tư Đồ Triển gầm lên, uy áp sắc bén quét về phía Lăng Miểu. Lăng Miểu nhỏ bé làm sao chịu nổi uy áp như vậy, trực tiếp bị hất bay về phía cột trụ cách đó không xa.

Một vị tanh ngọt đột nhiên trào lên từ cổ họng, Lăng Miểu châm biếm cười, ổn định thân hình, đầu lưỡi liếm quanh môi một vòng, nuốt ngược máu vào, tính tình cũng nổi lên. "Ngại quá, ta người này thà chết chứ không chịu khuất phục. Có loại thì đánh chết ta đi. Ta ngược lại muốn xem, một lão già mấy trăm tuổi như ngươi, hôm nay có thể vì giúp Lăng Vũ cướp vị trí tân nhân thân truyền mà ra tay sát hại một đứa trẻ mười tuổi như ta không."

Nàng không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Triển, "Của ta là của ta, muốn cướp thì cứ việc, đuổi ta ra khỏi tông môn là được."

Vốn dĩ đã có ý định bị đuổi ra khỏi tông môn, nhưng nàng từ trước đến nay cũng không phải là một người chịu đựng được uất ức.

Đám đệ tử vây xem phần lớn đều bị chấn động không nhỏ. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người dám chính diện đối đầu với tông chủ như vậy, mấu chốt là người đó vẫn là Lăng Miểu mà bọn họ vẫn luôn khinh thường!

Lúc này trong lòng Trình Cẩm Thư cũng có chút phức tạp. Hắn đoán Lăng Miểu sở dĩ làm như vậy là vì không quen nhìn hắn yêu mến Lăng Vũ. Nhưng Lăng Miểu, một kẻ phế vật hạ phẩm tạp linh căn, thật sự là không nên tự rước lấy nhục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play