Nguyên Thủy Thiên Tôn nhận lấy quả táo từ tay Triều Nhan, không vội ăn mà nhìn nàng, ôn tồn hỏi: “Triều Nhan, có việc của chúng tiên gia cần con giúp đỡ, con có bằng lòng đáp ứng không?”

“Con?” Triều Nhan ngạc nhiên chỉ vào chính mình, “Xác định là cầu con, không phải cầu sư phụ người ạ?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu. Nghe nàng lại hỏi: “Không phải cầu sư tỷ và sư huynh sao?”

Ngài lại phủ nhận. Triều Nhan vỗ nhẹ trán, bừng tỉnh nói: “Con hiểu rồi, có phải là chuyện tiên đan của Thái Thượng Lão Quân không? Cùng lắm thì sau này con sẽ không lấy tiên đan của Lão Quân ra làm kẹo ăn nữa là được chứ gì?”

“Không phải.” Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe vậy, ánh mắt tràn đầy cưng chiều, khẽ cười, “Thái Thượng Lão Quân sẽ không so đo với con những chuyện nhỏ nhặt này đâu.”

Nghe sư phụ nói vậy, Triều Nhan chắc chắn nói: “Cũng đúng, lần trước Lão Quân còn bảo con đợi ngài luyện ra mẻ tiên đan mới, sẽ mời con đến nếm thử nữa mà.”

Mọi người nghe cuộc đối thoại của hai thầy trò, không khỏi thầm than trong lòng: “Có thể đem tiên đan của Thái Thượng Lão Quân ra làm kẹo ăn, e rằng khắp cả Thiên giới cũng khó tìm được người thứ hai.”

“Chuyện gì vậy ạ?” Triều Nhan có chút tò mò hỏi.

“Bọn họ muốn làm phát sóng trực tiếp ở Thiên giới, cần một người chủ trì chính, chúng tiên bàn bạc rồi cảm thấy con là người thích hợp nhất.” Nguyên Thủy Thiên Tôn đi thẳng vào vấn đề.

“À, ra là chuyện này.” Triều Nhan chợt hiểu ra, “Mấy hôm trước con đi ngang qua Quan Tinh Đài, gặp Bắc Đẩu Thất Tinh Quân, họ có nhắc đến chuyện phát sóng trực tiếp đang thịnh hành ở Nhân giới. Lúc đó con còn nghĩ, sao Thiên giới mình không làm cái phát sóng trực tiếp nhỉ? Chúng ta có bao nhiêu cảnh đẹp, bao nhiêu chuyện thú vị, chia sẻ với Nhân giới chẳng phải rất tốt sao?”

“Đúng là rất tốt.” Phúc Tinh, Lộc Tinh và Thọ Tinh đứng bên cạnh nghe nàng nói vậy, không nhịn được cười: “Nhưng mà Ngọc Đế bọn họ cũng không phải vì muốn chia sẻ chuyện thú vị với Nhân giới đâu, mà là muốn tăng cảm giác tồn tại của thần tiên, nâng cao tiên lực của Thiên giới đó.”

Lời còn chưa dứt, đã bị Nguyên Thủy Thiên Tôn cắt ngang: “Không thể nói như vậy được, Tiên giới có thể giao lưu nhiều hơn với Nhân giới, không chỉ đơn thuần là có lợi cho Thiên giới.”

Triều Nhan nháy mắt đã hiểu ý của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cười nói: “Vừa hay con ở Tiên giới chơi cũng chán rồi, đang muốn đổi cách chơi đây. Giao lưu với Nhân giới cũng hay. Nếu gặp chuyện bất bình ở Nhân giới, biết đâu con còn có thể giúp đỡ họ.”

“Đúng là như vậy.” Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Triều Nhan với ánh mắt tán thưởng, cầm quả táo trong tay ném vào miệng, nhai vài cái rồi nhả ra một hạt táo. Hạt táo vừa rơi xuống đất đã nhanh chóng nảy mầm, vươn mình thành một cây đại thụ cành lá xum xuê, chỉ trong nháy mắt, cây đã kết đầy quả. Không cần đến gần, từ xa đã có thể thấy trên cây đủ loại tiên quả khác nhau. Rõ ràng chỉ là một hạt táo, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại có thể dùng tiên thuật khiến nó trưởng thành một cây bách bảo thụ.

Phúc Tinh, Lộc Tinh, Thọ Tinh tận mắt chứng kiến tiên thuật của Nguyên Thủy Thiên Tôn, không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Quả nhiên là Nguyên Thủy Thiên Tôn, lợi hại, lợi hại!”

Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ cười không nói, một lát sau nhìn về phía mọi người: “Các con thử xem.”

Chúng đệ tử vâng lời đều nhả hạt táo xuống đất, có người chỉ thấy cây nảy mầm, có người chỉ thấy cây ra cành, nhưng tuyệt nhiên không có cây nào thành bách bảo thụ, chỉ là những cây táo bình thường. Duy chỉ có hạt táo của Triều Nhan cũng mọc thành cây đại thụ, nhưng trên cây chỉ kết toàn táo, không có loại quả nào khác.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play