Đồng chí... Ách...

Kiều Diệp nhếch môi, thầm mắng: Cái cách xưng hô này thật khiến người ta phát bực — đồng chí, đồng chí, gọi một tiếng “mỹ nữ” thì có chết ai đâu!

Lời nói của Dương Viễn Phong cuối cùng cũng kéo Kiều Diệp trở lại thực tại. Tuy nhiên, vì tâm trạng không tốt, đầu óc vẫn còn choáng váng, cô chẳng nghe rõ anh ta nói gì.

Vừa ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy ghét bỏ, cô lập tức nhíu mày, hỏi ngược lại:

"Tôi không nghe rõ, anh có thể lặp lại lần nữa không?"

Anh ta nói gì?

Lỗ tai có vấn đề à?

Phản ứng của Kiều Diệp khiến Dương Viễn Phong càng thêm bực bội. Trong mắt anh, cô đang cố tình giả vờ ngây ngốc.

Anh thực sự rất ghét kiểu phụ nữ mưu mô như vậy.

"Vẫn còn giả vờ sao? Đồng chí Kiều Diệp, nếu cô thật sự không nghe rõ, vậy tôi nói lại một lần: Ngoại trừ việc nhất định phải kết hôn với tôi, Dương Viễn Phong, những chuyện khác đều không chấp nhận, đúng không?"

Giả vờ?

Giả vờ cái đầu anh ấy!

Cô đúng là không nghe rõ thật mà!

Kiều Diệp đang định phản bác thì bỗng sững người như bị điện giật. Cô lặp lại trong đầu cái tên vừa nghe thấy: Dương Viễn Phong?

Chờ chút...

Dương Viễn Phong... cái tên này nghe quen lắm!

Cô đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải. Hay là... từng quen ai đó tên như vậy?

Không đúng!

Ngay sau đó, như có tia chớp lóe qua trong đầu, Kiều Diệp sững người!

Cô há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin nổi, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, rồi cẩn thận xác nhận:

"Anh... tên là Dương Viễn Phong?"

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Còn diễn sâu như vậy nữa?

Trong chớp mắt, ánh mắt của Dương Viễn Phong từ ghét bỏ chuyển thành khinh miệt:

"Còn tiếp tục giả vờ sao? Lại định diễn trò mất trí nhớ à?"

"Đồng chí Kiều Diệp, tôi thực sự xem thường cô. Không ngờ cô không chỉ biết bò lên giường người khác, mà còn biết đóng kịch nữa!"

"Cô không biết tôi tên là Dương Viễn Phong? Cô không biết mình đang ở đâu?"

"Đừng quanh co nữa, nói thẳng ra đi!"

Lại bảo cô đang giả vờ?

Tôi giả vờ cái đầu nhà anh ấy!

Trong lòng Kiều Diệp thầm mắng một câu, rồi sững người kinh hãi. Trời ơi, Dương Viễn Phong! Chính là Dương Viễn Phong!!!

Cái tên này... chính là nam chính trong cuốn tiểu thuyết niên đại mà cô vừa đọc tối qua!

Không thể nào!

Kiều Diệp hét lớn trong lòng. Chẳng lẽ cô không phải xuyên không bình thường, mà là xuyên vào sách?

Xuyên sách sao?

Cô thế mà lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành một nhân vật hư cấu!

Cô không phải người thật!

Còn anh ta – người đàn ông đang nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng kia – chính là nam chính số khổ, sau này sẽ làm nên nghiệp lớn trong truyện?

Không kiềm được, Kiều Diệp véo mạnh lên má mình một cái.

Đau thật!

Không phải mơ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play