Thẩm Châu Doanh khựng lại một chút, ngay sau đó thẳng lưng, thản nhiên bước ra khỏi nhà hàng kiểu Tây, không để lộ chút gợn sóng nào trong lòng.
Đây không phải lần đầu tiên Phó Tư Chước nói không quen cô.
Thẩm Châu Doanh nhớ rõ lần trước nghe anh nói những lời này là vào năm cuối đại học.
Năm đó, bạn thân chí cốt của Phó Tư Chước, Chu Dục, kết thúc 5 năm cuộc đời sinh viên y khoa. Anh đặc biệt từ Anh quốc xa xôi trở về tham dự lễ tốt nghiệp của Chu Dục.
Cô biết chuyện này trước tiên từ vòng bạn bè của Chu Dục, trằn trọc hai ngày hai đêm, cuối cùng vẫn quyết định viết một bức thư tình, tự mình đưa cho anh vào ngày tốt nghiệp.
Cô luôn sợ sau này không có cơ hội, cho nên luôn muốn nắm bắt mọi cơ hội.
Thẩm Châu Doanh nhớ rõ ngày đó mình đã trang điểm rất xinh đẹp, cố ý không mặc bộ đồ cử nhân trăm người như một.
Sau đó không làm cô thất vọng, cô thật sự gặp lại anh vào ngày hôm đó.
Anh mặc áo sơ mi đen và quần tây, trông gầy hơn trước kia, cũng trưởng thành hơn rất nhiều.
Ngày chụp ảnh tốt nghiệp có rất nhiều người, Thẩm Châu Doanh nắm chặt lá thư tình trong tay, vừa do dự vừa hy vọng, không dám tiến lên.
Cô nghe thấy Chu Dục hỏi Phó Tư Chước: “Này, A Chước, tao có một cô em khóa dưới khoa Lâm nghiệp, tên là Thẩm Châu Doanh, hình như cấp ba học cùng trường với mày, mày có biết không?” Thẩm Châu Doanh siết chặt góc thư tình, cảm thấy trái tim mình như bị câu hỏi kia nắm lấy, treo lơ lửng rất cao, đầu dây bên kia là Phó Tư Chước.
Nhưng đương sự hiển nhiên hoàn toàn không biết gì cả.
Anh trả lời: “Em khóa dưới à? Kém tao một khóa?”
Chu Dục nói: “Cùng khóa với mày, nhưng cô ấy học lại một năm.”
Phó Tư Chước dường như cúi đầu suy nghĩ rất lâu, sau đó nói: “Không quen, hình như không có giao tiếp gì.”
Dừng vài giây lại rất hứng thú hỏi: “Cô ấy chính là cô em khóa dưới mày nhắc tới trong điện thoại, tính cách tốt, xinh đẹp đó hả? Mày thích cô ấy à?”
“Đúng vậy.” Chu Dục rất hào phóng thừa nhận: “Ai mà không thích cô ấy chứ, mày tiếp xúc rồi cũng sẽ thích.”
“Thật sao?” Phó Tư Chước khẽ cười, không tỏ ý kiến: “Đánh giá cao quá.”
Những lời tiếp theo Thẩm Châu Doanh không nghe được, lúc ấy cô đã cúi đầu, có lẽ là muốn khóc.
Quá đau lòng, đây là đáp án cho 6 năm yêu thầm của cô.
Phó Tư Chước có lẽ vĩnh viễn cũng không biết, cô đã từng thật sự rất nỗ lực, hết lần này đến lần khác cố gắng tiếp cận anh.