“Hơn nữa công việc của tôi rất bận.” Phó Tư Chước rất thẳng thắn: “Tôi không phải là một người bạn trai và người chồng đủ tư cách, cho nên… thật sự rất xin lỗi.”
“Ai thèm lời xin lỗi của anh.” Trần Thanh Thanh có chút bực bội: “Thôi được rồi, thật ra tôi cũng không thích anh lắm!”
Cô xoay người sập cửa xe bỏ đi.
Phó Tư Chước bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày, anh đang định khởi động xe thì thấy cô gái vừa rời đi lại quay trở lại, hùng hổ gõ cửa sổ xe anh.
Phó Tư Chước hạ cửa sổ xuống, hỏi: “Có chuyện gì sao…”
“Cái người này, tôi chỉ nói thử xem chứ có đòi mạng anh đâu, làm gì mà làm việc tuyệt tình vậy hả!”
“Anh như vậy sẽ ế cả đời có biết không! Chúc anh ế cả đời!”
Nói xong, Trần Thanh Thanh cuối cùng cũng hả hê, nghênh ngang bỏ đi, để lại Phó Tư Chước tại chỗ, lại lần nữa bất đắc dĩ xoa giữa mày.
Trên đường về nhà có mưa phùn, Phó Tư Chước nghĩ đến việc về nhà còn phải đối phó với bà nội và một loạt chất vấn, có chút đau đầu, vì thế giảm tốc độ xe.
Sau đó, anh nhìn thấy trong màn mưa mờ ảo, một bóng dáng gầy yếu, thanh tú đang ngồi xổm bên lề trạm xe buýt.
Anh nhận ra, là cô gái ở nhà hàng kiểu Tây vừa nãy.
Trong đầu anh hiện lên câu nói của Trần Thanh Thanh.
“Cũng không phải… Chỉ là sao anh lại tức giận như vậy…”
Sao anh lại tức giận như vậy nhỉ?
Phó Tư Chước cũng không suy nghĩ kỹ, rõ ràng trong ấn tượng của anh, anh và cô không tiếp xúc gần gũi quá vài lần, anh thậm chí còn không biết tên cô.
Thật quá kỳ lạ.
Giống như bây giờ, trước khi những suy nghĩ trong đầu anh kịp sắp xếp rõ ràng, anh đã theo bản năng đạp phanh, chậm rãi dừng xe trước mặt cô.
Anh từ từ hạ cửa sổ xe xuống.
Mà cô gái vốn đang ngồi xổm trên mặt đất, chán nản. Khi gương mặt rõ ràng, sống động của Phó Tư Chước xuất hiện trước mắt, đôi mắt cô từ từ mở to một cách rõ rệt.
Biểu cảm trên mặt cô thậm chí có thể gọi là kinh hãi.
Ít nhất Phó Tư Chước là nghĩ như vậy.
“Anh…” Cô “anh” nửa ngày.
“Tôi?” Phó Tư Chước nghiêng đầu “Sao vậy?”
“Có chuyện gì sao? Tiên sinh.” Dừng vài giây, cô mở miệng, ngữ khí rất xa cách, như thể họ chưa từng gặp nhau.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông cách màn mưa, mờ ảo không rõ, nhưng giọng nói lại rất rõ ràng truyền vào tai Thẩm Châu Doanh.
“Nơi tôi đến rất gần tiệm hoa của cô.” Anh nói: “Có cần tôi đưa cô một đoạn đường không?”