Cô thậm chí còn không thể xác định được, rốt cuộc mình có thật sự tên là Phạm Phương hay không.
Năm cô ba tuổi, cha mẹ đã vứt bỏ cô trước cổng bệnh viện tâm thần Trân Mỹ nơi từng mang danh “nhân nghĩa” vang xa một vùng.
Viện trưởng là một phụ nữ có gương mặt đoan trang, dịu hiền, xưa nay ai đưa trẻ nhỏ đến bà cũng không từ chối. Vì thế, bà đã nhận nuôi cô một cách đương nhiên, không chút đắn đo.
Tầng hầm của Trân Mỹ khi ấy còn giam giữ rất nhiều đứa trẻ nhỏ bằng tuổi cô.
Thế nhưng khác với những đứa trẻ “hỏng hóc” ấy, Phạm Phương không bị rối loạn tinh thần. Cô hoàn toàn tỉnh táo, khỏe mạnh, thậm chí rất thích suy nghĩ và ghi nhớ.
Cô biết phía sâu trong tầng hầm còn có những đứa trẻ khác. Bởi vì những người lớn những kẻ thường vào phòng cô để chơi cái gọi là “trò chơi” đôi lúc lỡ lời, để lộ điều đó trong lúc đang hưng phấn.
Họ từng nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play