Lị Na bị Văn Địch quát đến đơ người, nước mắt ràn rụa. Cô nhớ lại từ nhỏ, cha mẹ cô suốt ngày cãi vã không ngớt, liền cắn răng hét lên:
“Tôi thà tin mình chui ra từ tảng đá còn hơn!”
Gương mặt gầy gò ướt đẫm nước mắt, phấn trang điểm nhòe nhoẹt như men sứ nứt toác, đôi mắt đỏ hoe lem luốc như bị mực nâu nhuộm phải. Cô gái nhỏ ngẩng đầu khóc òa:
“Tôi không có cha cũng chẳng có mẹ, tôi chính là Lị Na!”
“Cô nói vậy, cha mẹ cô mà biết thì chắc đau lòng chết mất!”
“Bọn họ đau lòng thì có liên quan gì đến tôi?” Lị Na ôm mặt gào lên khản giọng “Lúc tôi đau lòng, họ đang ở đâu?! Giờ tôi sống tốt lắm! Đừng nhắc đến họ với tôi nữa!”
Thấy không lay được cô bằng sự dữ, Phan Tiểu Trúc bèn đổi giọng nhẹ nhàng, đưa hai tờ khăn giấy:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT