Sáng sớm, khi Giang Phù mở mắt, nàng mới nhận ra mình đã ngủ say một đêm, hệt như khi còn là phàm nhân.
Nàng nhìn Bùi Vân Trạch đang yên tĩnh nằm bên cạnh. Lúc này, trên người hắn chẳng còn chút thanh lãnh nào, ngược lại ấm áp và thuận theo, giống hệt mỗi sáng sớm trăm năm trước.
Hai từ này rõ ràng chẳng liên quan gì đến một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, càng chẳng ai dùng chúng để miêu tả chưởng môn Tiên môn. Chỉ có Giang Phù, vào khoảnh khắc này, được chứng kiến dáng vẻ chưa tỉnh táo của hắn.
Nàng khẽ cong khóe mắt, trong lòng nhẹ nhàng. Liếc nhìn bầu trời bên ngoài vẫn chưa sáng, nàng định đứng dậy, nhưng thấy hàng mi dài của Bùi Vân Trạch khẽ run, đôi mắt mê mang chậm rãi mở ra.
Giang Phù nghiêng đầu, cười khẽ, nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh rồi?”
Đôi mắt đen vừa mở còn mang chút mơ màng. Sau một cái chớp mắt, Bùi Vân Trạch lấy lại thanh tỉnh, nhìn Giang Phù gần trong gang tấc, rồi cúi mắt thấy cảnh hai người trên giường. Đột nhiên, ký ức say rượu đêm qua ùa về trong đầu.
“… Lại hôn ta một cái.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT