Hoàng hôn buốt giá, tiếng khóc thét kinh thiên động địa vang vọng, làm vỡ tan lớp băng sương đọng trên cành cây trong rừng, khiến chim thú chưa kịp chìm vào giấc ngủ hoảng loạn bỏ chạy về phương xa.
Hương vị huyết tinh lan tỏa khắp nơi, dưới chân núi, ánh lửa trong thôn xóm bập bùng hiển hiện. Tiếng Ma tộc gặm nhấm thi thể phàm nhân hòa lẫn với vài âm thanh rên rỉ yếu ớt, càng thêm thê lương thấm vào lòng người.
Bên dòng suối cách đó không xa, một hàng dấu chân ẩn hiện. Đây là dấu vết của một đội tu sĩ vừa đi ngang qua. Họ mai phục tại đây, chờ đợi khoảnh khắc Ma tộc no nê sau khi ăn thịt phàm nhân mà buông lỏng cảnh giác, để dễ dàng săn giết, thu hoạch ma thạch.
Suy cho cùng, không tu sĩ nào lại không động lòng trước giá trị của ma thạch. Dù là dùng để đổi lấy linh thạch hay phục vụ tu luyện nâng cao tu vi, chúng đều khiến người ta mê mẩn.
Còn những phàm nhân kia, chẳng qua đã đến lúc định sẵn mệnh số. Bị Ma tộc ăn thịt hay chết già, đối với tu sĩ, tất cả đều ngắn ngủi như phù du, ai thèm để tâm?
Tiếng kêu sợ hãi từ một hộ dân vang lên. Họ co ro dưới mái hiên, tuyệt vọng nhìn Ma tộc với máu tươi nhỏ giọt nơi khóe miệng, nở nụ cười dữ tợn, vươn tay về phía hài tử, định xé toạc lồng ngực nó.
Bỗng nhiên, một thân ảnh hắc y lướt qua sau lưng Ma tộc. Người đến lưu loát dùng đoản kiếm cắt phăng cổ Ma tộc, lạnh lùng liếc về nơi các tu sĩ đang ẩn nấp, đôi mắt khép hờ mang theo một tia hàn ý.
“Tìm nơi trốn đi.”
Người đó vươn tay lấy một viên ma thạch từ đan điền của Ma tộc. Khi bước ra ngoài, nàng thấy nam nhân trong hộ gia đình kia run rẩy dữ dội, nhưng vẫn kiên cường chắn trước thê tử và hài tử.
Nàng khẽ nhíu mày, lấy từ trong lòng một tấm phù thô ráp che giấu khí tức, ném về phía gia đình ấy.
Các phàm nhân vội vàng nắm lấy cọng rơm cứu mạng, hoảng loạn trốn vào trong nhà. Trong ánh mắt liêu xiêu, họ thấy thân hình ân nhân mảnh khảnh, sống lưng thẳng tắp, hắc y tung bay, một chiếc ô trúc trắng tinh được buộc chặt sau lưng, mái tóc đen nhánh gọn gàng búi cao, điểm xuyết một dải lụa đen.
Thân ảnh thon gầy ấy tựa như thanh kiếm sắc bén rời vỏ, lao thẳng về phía đám Ma tộc còn lại, giết chóc không ngừng.
Có người ra tay với Ma tộc trước, còn cướp mất ma thạch, các tu sĩ mai phục không còn kiên nhẫn ẩn mình. Họ hùng hổ đứng dậy, lao vào thôn xóm, tấn công Ma tộc.
“Thật là một cô nương không biết trời cao đất dày.”
“Đáng tiếc khối ma thạch kia, nàng ta ra tay nhanh quá.”
Vài tu sĩ dường như không thể hiểu nổi hành động liều mạng với Ma tộc, nhưng vẫn hậm hực lấy ra pháp khí, sợ ma thạch bị cô nương kia cướp mất thêm lần nữa.
Phải biết rằng, trong thôn xóm này có vài Ma tộc đã sinh ra xích ma văn, ma thạch của chúng càng thêm trân quý. Không ai muốn bỏ lỡ cơ hội phát tài này.
“Ai, dù chỉ là Ma tộc sinh xích ma văn thấp kém nhất, cũng khó đối phó vô cùng.”
“Chết tiệt, lại hủy mất một tấm phù hộ mệnh của ta.”
“Chúng ta chỉ là Luyện Khí kỳ, có thể rút lui an toàn đã là may mắn. Cũng nhờ cô nương kia có chút bản lĩnh, thay chúng ta đỡ không ít đòn tấn công của Ma tộc.”
Luyện Khí kỳ tuy chỉ là cảnh giới nhập môn của Tu Chân Giới, nhưng vẫn khác xa phàm nhân không chút sức phản kháng. Ít nhất, các tu sĩ này khi đối mặt với Ma tộc cấp thấp vẫn có sức liều mạng.
“Chiếc ô trúc sau lưng nàng ta trông có chút quen mắt?”
“Chẳng lẽ là nữ cuồng nhân kia?”
“Nữ cuồng nhân đã hao tổn hơn nửa thọ nguyên trong bí cảnh, cưỡng chế đoạt lấy tấm thiếp bái sư cuối cùng của Tiên môn?”
“Nàng ta còn sống được bao lâu nữa?”
“Ai biết, nhìn bộ dạng này, chưa qua được Trúc Cơ kỳ, e là chẳng còn mấy ngày để sống.”
“Vậy nàng ta còn đến Tiên môn làm gì? Chẳng phải uổng phí tấm thiếp bái sư sao?”
“Không phải vẫn còn khả năng sao, vạn nhất nàng ta tiến vào Trúc Cơ kỳ thì sao?”
Lời vừa thốt ra, liền vang lên vài tiếng cười nhạo. Tu Chân Giới đã vạn năm không có ai phi thăng. Thiên Đạo từng tiên đoán, người phi thăng đầu tiên, dù là tu sĩ, Yêu tộc, Ma tộc hay thậm chí phàm nhân, đều có thể chưởng quản cả Tu Chân Giới.
Nhưng đối với những tu sĩ Luyện Khí kỳ như họ, điều này quá xa vời. Đại đa số chỉ có thể mắc kẹt ở Luyện Khí kỳ cả đời, không thể ngộ đạo để tiến giai.
“Trúc Cơ? Đó chẳng phải trò cười sao? Lúc đó, nữ cuồng nhân kia chỉ mới Luyện Khí kỳ tam giai. Với khoảng cách như vậy, nếu nàng ta Trúc Cơ được, ta đây, mắc kẹt ở Luyện Khí kỳ lục giai cả trăm năm, chẳng phải thành trò cười?”
Trong Tu Chân Giới, Trúc Cơ kỳ là ranh giới thiên phú của tu sĩ. Nếu không thể Trúc Cơ thành công, chỉ có thể chờ thọ nguyên cạn kiệt mà chết. Còn những kẻ thiên phú cao, chỉ cần trăm năm là có thể Trúc Cơ.
Tương truyền, Vân Trạch Tiên Tôn, chưởng môn Tiên môn, người đứng đầu Tu Chân Giới hiện nay, chỉ mất hai mươi năm để Trúc Cơ thành công, giờ đây đã sớm đạt tới Độ Kiếp kỳ.
Đây cũng là lý do khiến vô số người đổ xô đến đại hội bái sư trăm năm một lần của Tiên môn. Ai chẳng muốn bái nhập môn hạ của người đứng đầu, chỉ cần được chỉ điểm đôi chút, có lẽ sẽ ngộ đạo, thậm chí chạm tới cảnh giới từng không dám mơ tới.
“Cũng là một kẻ đáng thương, e rằng nàng ta chẳng sống nổi đến ngày Tiên môn thu nhận đệ tử.”
Người tu sĩ cầm hồ lô linh tửu, đang bổ sung linh khí, vừa chúc mừng bản thân sống sót sau cuộc săn Ma tộc, không để ý tiếng bước chân phía sau.
Hắn đang thao thao với bằng hữu, bỗng nhận ra sắc mặt bằng hữu cứng đờ. Quay đầu nhìn, hắn vừa vặn thấy nữ cuồng nhân trong miệng mình bước qua.
Trên mặt đất lầy lội đầy máu loãng, bước chân nàng nhẹ nhàng, gương mặt tái nhợt khiến người ta sợ hãi. Uy áp toàn thân chưa thu hồi, ép người tu sĩ đang nói chuyện phải quay đầu, không dám nhìn thẳng.
Đợi nàng đi xa, người đó mới dám trao đổi ánh mắt với bằng hữu, tay cầm hồ lô linh tửu sợ đến đổ mất hơn nửa.
“Nàng ta, thế mà đã Luyện Khí cửu giai!”
Khó trách ngay cả Ma tộc sinh xích ma văn cũng bị nàng săn giết. Thì ra nàng chỉ còn một bước nữa là Trúc Cơ!
“Từ lần bí cảnh đó đến nay mới bao lâu?”
Từ phía sau hai người ngây ngốc vang lên một tràng cười nhạo, tựa như giọng nữ tu. “Chỉ là Luyện Khí cửu giai. Phải biết rằng, dù là người Trúc Cơ, Tiên môn cũng chưa chắc thu nhận vào tông môn.”
“Huống chi, Vân Trạch Tiên Tôn đâu phải ai cũng nhận làm đệ tử.”
Đau lòng cất linh tửu còn lại vào túi trữ vật, người tu sĩ nhìn nữ tu Luyện Khí kỳ bát giai, hậm hực bĩu môi. Dù sao cũng không phải chỉ mình hắn không đoạt được thiếp bái sư. Cùng lắm thì chờ thêm trăm năm nữa.
Dù sao họ cũng không phải nữ cuồng nhân sống chẳng còn bao lâu, thọ nguyên còn cả bó để tiêu xài.
Nữ cuồng nhân kia không biết định làm gì. Vừa đại chiến với Ma tộc xích ma văn, lẽ ra nàng phải nhanh chóng tìm nơi chữa thương, khôi phục linh lực mới đúng.
Tuy hiện tại Tu Chân Giới do Tiên môn chưởng quản, duy trì trật tự và quy tắc, nghiêm cấm tu sĩ sát hại lẫn nhau để đoạt bảo, khiến Tu Chân Giới bên ngoài trông có vẻ gió êm sóng lặng.
Nhưng ai dám đảm bảo chuyện gì xảy ra trong bóng tối? Suy cho cùng, chỉ người sống mới được hưởng trật tự và quy tắc. Với kẻ chết, chẳng có quy tắc nào đáng nói.
Tiếng bước chân dừng lại trước ngôi nhà của hộ dân vừa thoát chết. Nàng xoay người, gõ lên khung cửa gỗ chỉ còn sót lại, giọng nói mang theo chút khàn khàn nặng nề.
“Rời khỏi nơi này. Có Ma tộc chết ở đây, sau này sẽ không thái bình.”
Từ trong cửa, nam nhân của hộ gia đình run rẩy bước ra, căng thẳng giơ tấm phù thô ráp, hồi lâu mới miễn cưỡng thốt ra lời.
“Ân nhân, đây là vật của ngài.”
Nhưng nữ cuồng nhân được gọi tên chỉ vẫy tay, không nhận lại.
“Không phải vật gì đáng giá.”
“Cầm theo, khi các ngươi rời đi, sẽ không bị Ma tộc đi ngang phát hiện.”
Hài tử trong gia đình kia, trên mặt còn vương lệ, chớp đôi mắt đen nhánh trong suốt, nhìn về phía ân nhân cứu mạng.
Mái tóc dài được buộc gọn sau đầu, đen nhánh óng ả, nhưng vài sợi tóc mai lại xen lẫn bạc trắng. Dung mạo nàng tuy đẹp, nhưng sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, ngay cả môi cũng chẳng còn chút huyết sắc.
Tựa như cảm nhận được ánh nhìn, nàng khép mắt, liếc hài tử. Đôi đồng tử đen nhánh không chút u ám khiến nàng thoáng sững sờ, bước chân khựng lại. Trong tiếng cảm tạ không ngớt của gia đình, nàng chậm rãi lên tiếng lần nữa.
“Đừng gọi ta ân nhân, ta không muốn dính líu nhân quả.”
Nàng dời ánh mắt, mũi chân xoay chuyển, bước ra ngoài.
“Tỷ tỷ, vậy ngươi gọi là gì?”
Không ít tu sĩ trong thôn nghe được tiếng nói bên này, lúc này đều chờ mong nữ cuồng nhân thốt ra danh tính. Dù sao, vài năm nay, những việc nàng làm quá mức liều mạng, tu vi lại tăng nhanh bất thường. Không ít người đã đặt cược liệu nàng có thể gia nhập Tiên môn.
Nhưng chẳng ai biết tên nàng, ngay cả tiền cược cũng chỉ qua loa ghi “nữ cuồng nhân”.
Hắc y nữ tử nghe tiếng “tỷ tỷ”, lại lần nữa ngẩn người. Nàng vươn tay chạm vào chiếc ô trúc sau lưng, khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh thả lỏng, nghiêng người, cúi mắt nhìn đôi đồng tử trong suốt của hài tử, chậm rãi thốt ra.
“Ta kêu Giang Phù.”
Giọng nàng bình thản, chớp mắt, cố gắng nhếch môi, như sợ làm hài tử hoảng sợ, khiến đôi đồng tử kia vương chút sợ hãi.
Đã bao lâu nàng chưa thấy một đôi mắt như vậy?
Giang Phù không rõ.
Nàng chỉ nhớ dường như đã rất lâu, lại tựa như chỉ mới hôm qua, hay trong mỗi giấc mộng. Chỉ cần nhắm mắt, nàng có thể thấy người ấy, đôi mắt ấy, mỉm cười nhìn nàng.
Nhưng khi mở mắt, chỉ còn một mảnh hắc ám trống rỗng.
Nghĩ đến tấm thiếp bái sư Tiên môn trong tay, nụ cười cứng đờ của Giang Phù khẽ động, ánh mắt lóe lên. Nàng không thể dừng lại. Chỉ khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, nàng mới có thể tiếp tục sống.
Chỉ cần gia nhập Tiên môn, nàng sẽ gần hơn một bước để tái hợp với người ấy. Khóe môi nàng nở nụ cười rõ rệt hơn.
Tựa như lo hài tử chọc giận vị tu sĩ này, nam nhân vội cười lấy lòng, kéo hài tử vào lòng, vội vàng xin lỗi nàng.
Không còn thấy đôi mắt trong suốt ấy, Giang Phù hồi thần, trở lại vẻ lạnh nhạt, gật đầu với gia đình, cất bước rời đi.
Hành động bản năng bảo vệ thê tử và hài tử của nam nhân khiến nàng vô cớ bực bội.
Có lẽ trời sắp tuyết rơi, Giang Phù lạnh lùng nhìn bầu trời âm u, khẽ thở dài.
Người ấy—phu quân của nàng, nếu còn sống, trong ngày tuyết lạnh, sẽ không để nàng đau lòng thế này.