Lời nói của Giang Phù tựa như một đạo sấm sét, khiến Bùi Vân Trạch nhất thời ngây ngẩn, chân tay luống cuống, thậm chí quên cả xoay người. Hắn đứng sững tại chỗ, đôi môi khẽ run, không thốt nổi thành lời. Toàn thân uể oải, tuyệt vọng cùng quyết tuyệt vừa rồi, khi nghe được câu “thích” từ miệng nàng, tất cả đều hóa thành hư ảo.
Nghĩ lại hành động giận dỗi muốn rời đi vừa nãy, vị Tiên tôn này chỉ cảm thấy men rượu dâng trào, cơ hồ thiêu đốt cả thân thể. Thân hình cứng đờ, hồi lâu sau mới chậm rãi đáp lại: “Ngươi là cảm thấy ta đáng thương, đồng tình ta sao?”
Trong hoảng loạn, Bùi Vân Trạch vẫn mang chút hoài nghi, liệu có phải nàng thấy hắn buông bỏ tất cả mà thương xót, không đành lòng.
Giang Phù chưa từng thấy Bùi Vân Trạch tự ti đến vậy. Dù nàng đã mở lời nói thích, hắn vẫn kinh hỉ đến khó tin. Nàng nhẫn nại giải thích: “Tiên tôn xuất sắc như vậy, sao lại có người không thích chứ?”
Như bắt được sơ hở, Bùi Vân Trạch nghiêng đầu, ngữ khí mang theo ủy khuất, vạch trần: “Vậy sao trước kia ngươi luôn lạnh nhạt cự tuyệt ta, còn ở thời điểm ấy gọi…”
Hắn ủy khuất vô cùng, rõ ràng là nam nhân cao lớn đĩnh bạt, vậy mà chẳng có chút sức lực đẩy nàng ra khi Giang Phù nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau. Hắn chỉ nghiêng đầu, khẽ dựa sát vào nàng, để nàng ôm mình chặt hơn.
“Ngươi có từng nghĩ, trong trăm năm ngươi mất đi ký ức, ta từng là người nào của ngươi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT