Thấy nàng thẹn quá thành giận, Bùi Vân Trạch vui vẻ đứng dậy, thần sắc không còn đau khổ như trước khi hôn mê. Hắn cố ý xem nhẹ ánh mắt khác thường của nàng, giải thích:
“Lúc trước độ kiếp, tuy trong cơ thể ta có thần lực, nhưng bị trọng thương, ký ức cũng mơ hồ. Những năm gần đây, ký ức vụn vặt thỉnh thoảng hiện lên, kèm theo nhưng cơn đau đớn kịch liệt.”
“Nhưng sau đau đớn, linh lực ta mất đi dần khôi phục, như thể quy tắc giam cầm ta vì ký ức tiêu tán mà mất hiệu quả.”
Hắn không nói rằng trọng thương là do mất tiên cốt, cũng không nói tiên cốt giờ ở đâu, chỉ đơn giản giải thích lý do quên đi quá khứ với Giang Phù.
Hèn gì hắn từng hỏi nàng có từng quen biết. Giang Phù không ngờ hắn cũng thân bất do kỷ.
“Chúng ta từng quen biết thật.” Giang Phù chần chừ nhưng vẫn mở lời.
Nàng từng muốn phủi sạch quan hệ với hắn, nên không nói sự thật. Giờ khúc mắc trong lòng được giải, nàng thoáng kể lại chút quá khứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT