Kỳ thực ngay cả Giang Phù cũng không rõ vì sao nàng lại buột miệng hỏi một vị Tiên tôn mất đi ký ức một câu buồn cười như vậy.
Chính nàng cũng không có đáp án tốt hơn, chỉ đơn giản xoay người, muốn rời đi.
Bùi Vân Trạch đứng dưới ánh trăng sau cơn mưa, lặng lẽ nhìn thoáng ảo não trong thần sắc của nàng. Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt nàng, ngay khi nàng xoay người, hắn liền lên tiếng: “Ta không phải hắn.”
Giang Phù sững sờ, nghe vậy quay người lại. Gương mặt nàng dưới ánh trăng ánh toát lên nét nhu hòa. Bùi Vân Trạch nhìn nàng một lát, hầu kết khẽ lăn lộn.
Hắn dời ánh mắt, đôi đồng tử đen thẳm lướt qua tia u ám mà Giang Phù không nhận ra. Giọng hắn nhẹ nhàng, chậm rãi tiếp tục: “Vì thế, dù gặp chuyện như vậy, ta cũng sẽ không rơi vào tình trạng ấy.”
Giang Phù đón lấy đôi mắt quen thuộc của hắn, mím môi, lại hỏi: “Tiên tôn cũng sẽ yêu một phàm nhân sao?”
Bùi Vân Trạch không ngờ nàng sẽ nói lời này. Nghĩ đến phu quân phàm nhân kia của nàng, hắn rũ mắt, nhàn nhạt đáp: “Không biết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT