Sau khi chuyển hướng được sự chú ý, quả nhiên Bùi Kính cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ngồi trên lưng ngựa, từ phía sau truyền đến một luồng hơi ấm xuyên qua lớp áo — rõ ràng là đầu đông, trời lạnh đến tê người, vậy mà nàng lại lần đầu cảm nhận được cảm giác ấm áp như thế.
Do vóc dáng nàng nhỏ nhắn, còn hắn thì quá cao lớn, nên khi ngồi như vậy, thật giống như bản thân bị hắn ôm trọn vào lòng.
Mặt Bùi Kính đỏ bừng. Từ kiếp trước đến giờ, trừ khi tiếp xúc với thi thể, nàng chưa từng chạm vào người nam nhân nào còn sống!
Cố Hoàn cúi đầu nhìn, chỉ thấy nàng cụp mắt trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì. Toàn thân nàng lúc này đã thả lỏng, tựa vào lồng ngực hắn, mái tóc mềm mại rối xù, có vài phần giống con mèo tuyết Cố Mộng nuôi trong phủ.
Cảm giác được nàng dần dựa sát vào ngực mình, cơ thể Cố Hoàn khẽ cứng lại, sắc mặt cũng trầm xuống.
Hôm nay như vậy là đủ rồi, cũng nên quay về phủ một chuyến.
“Bức vẽ hình người kia của ngươi, học ở đâu vậy?” Cố Hoàn ho nhẹ một tiếng, đột nhiên lên tiếng hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT