Cố Quân đặt quần áo của Lâm Nhạc lên vai, duỗi tay định nhận lấy mớ “chăn chiếu ướt sũng”.
Cỏ dại và lau sậy bị giẫm nát vương vãi, cây nào cây nấy đều ướt đẫm và rách bươm, hiển nhiên chẳng cây nào thoát khỏi cơn bạo hành vừa rồi của Lâm Nhạc.
Chắc chắn lão Hoắc mà quay lại nhìn thấy cảnh này thì sẽ mắng om sòm — đây là báu vật của ông ta kia mà. Cũng may ông ấy đã đến nhờ vả huynh đệ, có chỗ tốt hơn để sống rồi.
Lâm Nhạc như đang suy nghĩ điều gì đó, tránh tay cậu ra, nói: “Chuyện lớn chuyện nhỏ đều không phân biệt, huống hồ ta đã ổn rồi.” Hắn lui về sau hai bước, đi về phía sườn núi. Vừa nãy hắn vốn định lên triền núi, nhưng từ xa nhìn thấy Cố Quân, thấy có vẻ không ổn nên mới đến xem.
Cố Quân bảo không sao, hắn lại chẳng tin.
Sự thật là gì, sớm muộn gì hắn cũng biết, nên cũng không ép hỏi.
Cố Quân lẽo đẽo theo sau như cái đuôi nhỏ.
Hai người cùng nhau lên triền núi, ngồi xổm phơi “chăn chiếu ướt”. Nắng hôm nay cũng chẳng kém hôm qua là bao, cứ để đến chiều tối thì mớ chăn chiếu này chắc cũng hong khô được.
“Quần áo.” Lâm Nhạc đứng lên, quay sang nói với Cố Quân.
Cố Quân đưa quần áo cho hắn.
Nếu như đúng như lời đối phương nói là hai người từng có da thịt gần gũi, vậy cũng không cần phải tránh né gì. Lâm Nhạc thản nhiên cởi lớp trung y ướt đẫm, thay áo ngoài — giờ chẳng còn tâm trí đâu mà cầu toàn, mặc một lớp, rồi thêm một lớp, coi như thay quần áo, cũng coi như... rửa sạch một lần.
“Ta phải vào huyện thành một chuyến, xem có thể tìm được việc gì không. Em ở nhà chờ, đừng đi linh tinh, cẩn thận gặp phải mẹ mìn.” Lâm Nhạc nói.
Tối qua Lâm Nhạc chỉ ngủ ngồi một chút, sáng sớm đã dậy. Một là để giặt sạch mớ chăn chiếu lão Hoắc để lại, chuẩn bị cho những ngày ngủ tạm dưới vòm cầu, theo hắn đoán, họ sẽ phải ở đây một thời gian;
Hai là để hiểu rõ tình hình xung quanh. Hôm qua tới nơi đã quá muộn, nên chưa kịp đi thăm dò gì. Hôm nay thế nào cũng phải đi một vòng, dù sao nơi này cũng sẽ là nơi ở tạm, tình hình phụ cận cần nắm rõ. Nếu có nguy cơ gì, thì còn biết đường đề phòng.
Cố Quân còn đang nghĩ nên khuyên giải đối phương đi tìm việc như thế nào thì khéo léo, ai ngờ người ta đã tự mình quyết định ra ngoài làm rồi.
Thế thì càng tốt.
Cố Quân không khỏi mừng rỡ, nhưng niềm vui vừa ngập tràn lồng ngực, thì một tia lo sợ lại len lỏi trỗi dậy — có phải đối phương phát hiện ra điều gì rồi không? Có phải đang nhân cơ hội này để rời đi?
Cậu vươn tay nắm lấy ngón tay người kia, đột nhiên đứng bật dậy.
“Huynh …”
Trước mắt bỗng tối sầm, trời đất quay cuồng.
Giữa cơn hoảng loạn, cậu ôm chặt lấy người trước mặt. Đối phương rõ ràng bị dọa sợ, cậu không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng lờ mờ nghe được giọng nói, hỏi cậu làm sao vậy, có phải trong người không khỏe hay không. Tuy không rõ có nôn nóng hay không, nhưng ít nhiều cũng có vài phần quan tâm.
Cố Quân phải một lúc sau mới dịu lại, khi cảm giác quay cuồng tan bớt, cậu buông tay ra, cười xin lỗi: “Ta không sao.”
Lâm Nhạc hình như vẫn lo cậu lại như vậy nữa, liền nắm lấy cánh tay cậu, hỏi: “Ngay cả ta mà cũng muốn giấu, không chịu nói thật sao?”
Cố Quân chỉ đành đáp: “Không phải muốn giấu huynh, chỉ là sợ huynh lo lắng thôi.”
Lâm Nhạc nói: “Nếu không muốn ta lo, thì hãy thẳng thắn.”
Cố Quân do dự một thoáng rồi nói: “Dạo này ăn uống không được tốt…” Cậu không biết diễn đạt thế nào cho dễ hiểu, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Cơ thể yếu đi, có chút chóng mặt.”
Lâm Nhạc thở dài nhẹ: “Thiếu dinh dưỡng?”
“Ừ.” Cố Quân âm thầm ghi nhớ mấy chữ này.
Lâm Nhạc nói: “Ta đưa em về.” Cố Quân vội nói chen: “Ta đi huyện thành với huynh.”
Lâm Nhạc không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Cố Quân đọc được trong mắt hắn ý rằng đừng làm phiền thêm nữa, đành từng bước lùi xuống, cuối cùng gật đầu: “Ta không đi, huynh về sớm một chút, ta chờ huynh.”
Lâm Nhạc khẽ xoa đầu cậu.
Tóc đã mất đi ánh sáng, Cố Quân khó chịu cúi đầu, gạt mái tóc rũ xuống xương quai xanh ra sau gáy, ôm gối ngồi nơi ánh nắng chiếu vào dưới vòm cầu, dõi mắt về hướng huyện thành.
Thời gian lớn lên chẳng dễ dàng gì, cũng giống như những ngày cậu từng ẩn mình trong núi.
Tâm trạng rối bời, cuối cùng cậu tự trấn an — đối phương sẽ không lặng lẽ bỏ đi đâu. Nếu hắn thật sự muốn đi thì đã rời đi từ sớm rồi. Nghĩ vậy, lòng cậu mới dần ổn định lại.
Bụng đói cồn cào, cậu lấy mấy quả dại còn lại, lau qua rồi nhấm nháp từng miếng. Bất chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, quay đầu đếm lại số quả còn lại.
Một, hai, ba, bốn, năm… Mười một.
Lâm Nhạc không ăn một quả nào.
Hương vị chua tê của quả dại lan tỏa trong miệng, Cố Quân lại nếm ra một cảm giác khác — cậu vốn dĩ cũng chẳng phải là kiểu biết nhường nhịn người khác. Nếu Lâm Nhạc định ra ngoài làm việc, thì không ăn gì quả là không ổn. Không giống cậu, có thể co ro một chỗ mà chịu đựng vài ngày.
Cố Quân từ tốn ăn thêm vài quả, miễn cưỡng lấp đầy bụng, cúi đầu nhìn lớp áo kép vải thô đang mặc.
Tới xế chiều, một vệt nắng xiên nghiêng chiếu qua mái vòm, rọi đúng lên lớp áo.
Ấm áp và dễ chịu.
Cố Quân nhẹ nhàng vuốt lớp áo kép, âm thầm hạ quyết tâm.
Từ chỗ vòm cầu đến huyện Chu Dương chừng bốn, năm cây số, theo ước lượng của Cố Quân.
Thành huyện Chu Dương được xây bằng đất nện, quy mô không lớn, trong mắt cậu thậm chí còn thấy hơi thấp bé. Có một con đường lớn bằng phẳng dẫn thẳng vào trong huyện.
Lúc này trên đại lộ có rất nhiều người, đều là những kẻ sốt ruột muốn về quê, người nào người nấy quần áo tả tơi, sắc mặt tái nhợt, không thấy nổi nụ cười. Phải đi một đoạn khá xa mới bắt gặp vài người có vẻ tươi tắn hơn chút, so với đám đông, trông họ có vẻ khá giả hơn, đang ngồi trên mấy cỗ xe bò lắc lư.
Cố Quân cầm nhánh cây gãy, bước từng bước một vào huyện thành.
Trong thành càng đông người hơn. Vào đến đây rồi mới thấy, những người mặt mày tươi tỉnh cũng nhiều hơn chút, thậm chí còn có thể bắt gặp vài kẻ ăn vận có vẻ bề trên.
Huyện thành không lớn, Cố Quân từng tới mấy lần, đa số đường phố ở đây cậu gì đều đã quen.
Chậm rãi đi vào một hiệu cầm đồ, Cố Quân bước đến quầy, cởi áo khoác vải thô đang mặc, dè dặt hỏi xem nơi này có nhận cầm thứ này không.
Chiếc áo vải thô này tính cả bộ đồ trên người cậu đang mặc – gồm áo ngoài nâu cổ chéo, quần cùng loại – đều là cậu dùng quần áo hiện đại của mình đổi lấy. Ngoài ra, cậu còn đổi được một bữa cơm.
Cậu xuyên tới đây vào giữa mùa hè, trời nóng như thiêu. Lúc ấy cậu mặc bộ đồ thể thao, đi giày bóng rổ nhẹ, đội mũ lưỡi trai, mang theo di động, máy quay, sạc dự phòng... cùng bạn bè mở một chuyến “phiêu lưu tìm đường chết”.
Cuối cùng cậu xuyên không, rơi xuống giữa vùng núi lớn. Mũ, điện thoại và mấy món đồ khác đều bị vứt sạch.
Bạn bè hẳn là không xui như cậu. Sau khi cậu bò lên từ con sông, tìm kiếm quanh vùng mà không thấy ai, liền men theo dòng sông ra khỏi núi, gặp được ngôi làng đầu tiên của thời đại này.
Khi ấy cậu mới thực sự nhận ra mình đã xuyên không.
Ánh mắt kỳ lạ của người dân, cùng cơn đói quặn thắt bụng khiến cậu quyết định việc đầu tiên sau khi xuyên tới: tìm một nhà trông có vẻ khá giả, dùng quần áo hiện đại đổi lấy y phục cổ và một bữa cơm.
Chủ nhà chỉ đồng ý đổi đồ, không chịu cho ăn.Cậu hết lời khẩn nài, nói rách cả môi mới được chấp nhận.
Một bát cháo gạo lứt nấu đậu, một đĩa rau xào tạp, hai đĩa dưa muối.
Ấy vậy mà lại là bữa cơm ngon nhất cậu ăn kể từ khi xuyên qua. Đôi khi nằm mơ, cậu vẫn thèm được ăn thêm một ngụm.
Cố Quân biết quần áo thời cổ có thể đem cầm, nhưng không rõ bộ đồ rách nát này có thể đổi được bao nhiêu tiền.
Cậu hy vọng có thể đổi được lương thực ăn trong mười ngày.
Lâm Nhạc chắc chắn sẽ tìm được việc làm, nhưng dù có tìm được, cũng không thể lĩnh lương ngay. Trong thời gian này, con người vẫn phải ăn.
Tiểu nhị ngáp dài, đang dựa vào quầy thì nghe tiếng động, vốn định nổi cáu, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy người trước mặt, ánh mắt liền sáng lên, cơn giận cũng tiêu tan, bĩu môi hỏi: “Tiểu nương tử, ngươi muốn làm gì?”
Cố Quân không sửa lại cách xưng hô của đối phương. Thành nhỏ thế này, nhỡ đâu sau này Lâm Nhạc chạm mặt gã này, hai bên lại nhận ra nhau… Thôi thì cẩn thận vẫn hơn.
Cậu cố gắng nói cho trôi chảy, không mang theo khẩu âm quê nhà: “Cái này có thể đem cầm không?” – vừa nói, vừa đưa chiếc áo khoác vải thô ra.
Tiểu nhị cầm lấy, lật qua lật lại xem xét rồi nói:
“Lớp ngoài là vải bố, bên trong có một lớp lanh mỏng. Quần áo kiểu này vốn chẳng đáng bao nhiêu, cái này còn rách nát như vậy, vá tới bốn miếng. Ngươi tự nhìn xem, cầm cố được bao nhiêu tiền chứ?”
Cố Quân học được hai từ mới: vải bố và lanh mỏng.
Cậu nhỏ giọng đáp: “Ta không có cơm ăn.”
Tiểu nhị thầm nghĩ, tiểu nương tử này chắc không phải người địa phương, nói năng cổ quái, phải lắng tai nghe mới hiểu được chút ít.
Gã nói: “Trong nhà nghèo đến vậy sao? Aizz, ngươi đúng là ngốc. Này, rẽ trái, lại trái, rồi phải, đến chỗ Đế nhi, có một vị Vương gia. Vương đại quan nhân thích nhất cô nương trẻ trung xinh đẹp. Hôm nay phủ còn đang mua nha đầu, nếu vào được, may mắn còn có thể làm tiểu nương, xoay người làm chủ nhân. Mỗi ngày ăn cơm trắng, ăn thịt, trên đầu tay toàn là vàng ngọc sáng loáng, ai mà chẳng mơ.”
Cố Quân nghe xong, lặp lại lời gã trong đầu một lượt, lập tức hiểu ra.
Sắc mặt cậu thoáng trầm xuống, nhưng ở đời, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.Cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, làm bộ như không hiểu hàm ý trong lời gã, chỉ nói: “Vương đại quan nhân thật sự có tiền. Nhà ta đúng là nghèo, đại ca, ngươi cứ thu áo đi.”
Tiểu nhị trợn mắt.
Không hiểu tiếng người à? Đúng là đầu óc đàn bà chẳng ra gì!
Gã tiếp tục nói: “Ý ta là ngươi nên tới phủ Vương đại quan làm nha đầu. Ngươi xinh xắn như vậy, biết đâu lại thành tiểu nương. Ta không cần gì ở ngươi, chỉ cần sau này ngươi phú quý, nhớ tới ta là được.”
Cố Quân: “A?”
“A cái gì mà a? Gọi cha hay huynh ngươi đến, ta nói chuyện với họ.”
Cố Quân đáp: “Ta có phu quân rồi.”
Tiểu nhị nghe vậy, mặt liền xụ xuống. Không nhắc tới chuyện làm tiểu nương nữa, gõ tay lên quầy, mất kiên nhẫn nói: “Cầm sống hay cầm chết? Cầm chết thì được nhiều tiền hơn.”
Cố Quân hỏi: “Khác nhau bao nhiêu?”
“Cái áo vải thô này mới tinh cũng chỉ đáng một hai tiền. Của ngươi rách nát như vầy, ta định giá tối đa một trăm năm mươi văn.
Cầm sống thì đưa ngươi ba mươi sáu văn, cầm chết thì năm mươi sáu văn. Ngươi là tiểu nương tử, chắc chưa từng làm việc ngoài đời, ta phải nói rõ cho ngươi.
Cầm sống nghĩa là trong vòng sáu tháng, ngươi có thể mang tiền đến chuộc lại, ngoài vốn còn phải trả lãi, mỗi tháng sáu phần, tức ba văn. Còn cầm chết thì hiệu cầm đồ thu về luôn, không chuộc được. Hiểu chưa? Đừng bảo ta lừa ngươi.”
Cố Quân nói: “Có thể nhắc lại một lần nữa không?”
Tiểu nhị thật muốn bỏ qua vụ làm ăn này, nhưng chủ hiệu cầm đồ không phải gã, quản sự cũng không phải gã.
Gã lạnh lùng lặp lại một lần, hỏi: “Nghe rõ chưa?”
Cố Quân không trả lời. Tiểu nhị gõ bàn:“Phu quân ngươi đâu? Kêu hắn tới. Nói chuyện với ngươi thật phí thời gian.”
Cố Quân vẫn đứng im. Khi đối phương định đuổi người, cậu chậm rãi mở miệng: “Sáu phần lãi, một tháng là ba văn? Ngươi thu nhiều hơn rồi.” – cậu nói rất chuẩn xác – chênh lệch là 2.16 văn.
Lúc giải thích về cầm sống cầm chết, có mấy từ cậu không hiểu, phải dựa vào kiến thức lịch sử và suy luận mới dần hiểu ra.
Một mặt cậu nghĩ nơi này lãi suất cao kinh khủng, một mặt lại âm thầm tính toán.
Kết luận – đối phương đang tính chèn ép cậu.
Một văn có thể mua một cái bánh nướng, hai cân cải trắng. Vậy 0.84 văn có thể giúp cậu sống thêm vài ngày. Cái đồ lòng lang dạ sói!
Cố Quân chịu không nổi nữa.
Sau khi hiểu rõ sự chênh lệch giữa cầm sống và cầm chết, cậu quyết định không chọn cầm chết – không đáng.
Mùa đông sắp đến, cậu nếu không muốn chết rét thì phải có quần áo dày. Một chiếc áo vải thô mới đã chào giá một hai tiền, chưa chắc mua nổi. Bán cậu cũng chẳng đổi được.
Lâm Nhạc chắc chắn sẽ tìm được việc.
Thế nên, trong vòng sáu tháng, cậu chắc chắn có thể chuộc lại áo.
Tiểu nhị nhướng mày, nói: “Ngươi là đàn bà mà lắm lời thật! Ta đây là người được hiệu cầm đồ mời tới, mỗi ngày tiền công hơn trăm văn, biết tính toán, biết định giá, sau này còn được thăng làm chưởng quầy! Ta lợi hại vậy, chẳng lẽ phải đi tham mấy đồng lẻ của ngươi?!”