Cố Quân đã lâu lắm rồi không được ăn đồ ngọt, cậu đưa một nửa chiếc bánh đường bột ngô cho Lâm Nhạc, còn bản thân thì cẩn thận giữ lấy nửa còn lại, cúi đầu cắn một miếng, vừa ăn vừa nói với Lâm Nhạc:
“Chúng ta mỗi ngày ít nhất tiêu hết mười bốn văn, mà huynh một ngày chỉ kiếm được mười hai văn... Quần áo của ta, ta cũng không biết phải chuộc lại thế nào. Còn một chuyện nữa, với tình hình hiện tại, nếu huynh không còn làm việc này nữa, thì chúng ta chỉ có nước uống gió Tây Bắc mà sống. Huynh đã nghĩ kỹ, sau này muốn làm gì để kiếm sống chưa? Thật ra ta thấy, mỗi ngày ăn một bữa là đủ rồi…”
Cố Quân đã nghĩ ngợi suốt buổi trưa, cuối cùng vẫn quyết định có gì thì nên nói rõ với Lâm Nhạc để cùng nhau bàn cách đối phó.
Lời còn chưa dứt, phía trước chỗ rẽ đã xuất hiện ba người, chắn ngay đường họ.
Cố Quân còn chưa kịp phản ứng, Lâm Nhạc đã nhanh tay kéo cổ tay cậu, đẩy cậu ra sau lưng mình.
Cố Quân loạng choạng lùi lại hai bước, chiếc bánh đường trong tay rơi xuống đất đánh “cạch” một tiếng, vừa vặn bay trúng chân một người trong nhóm kia.
“Chậc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT