Ăn trưa xong, Lương Tự Bình liền nhờ Lâm thúc đến đón Lương Cẩm Dịch. Cậu bé được Giang Mịch dỗ dành, hứa rằng anh sẽ đến thăm khi được nghỉ, lúc đó mới miễn cưỡng rời đi, trong lòng tràn đầy luyến tiếc.
Có bạn học trêu ghẹo: “Ê, Lương Tự Bình, kia chẳng phải em trai cậu sao?”
Lương Tự Bình tay cầm máy ảnh, thấy Lương Cẩm Dịch bé xíu vẫy tay qua cửa sổ xe, ánh mắt ngập tràn nhớ nhung nhìn Giang Mịch, cậu ta vỗ nhẹ vai Giang Mịch nói: Tớ nhường Giang ca tớ đấy.”
Giang Mịch hướng về phía Lương Cẩm Dịch vẫy vẫy tay. Thấy chiếc Bentley sang trọng của nhà họ Lương khuất dần, anh tùy tiện vác cặp sách lên vai phải, khẽ cười: “Ừ, em trai ruột của tôi.”
Dứt lời, Giang Mịch cười nói: “Đi thôi, chẳng phải bảo đi quán net chơi game sao?”
“Đúng đúng đúng, lâu lắm không chơi Tru Tiên, chúng ta mau đi, chậm là hết máy.” Một nam sinh vội vàng thúc giục.
Thế là một đám thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi dưới ánh mặt trời ấm áp buổi chiều, cười đùa ríu rít hướng về phía quán net ở gần đó.
Trò chơi kéo dài đến tận năm giờ chiều, cả bọn mới lục tục kéo nhau về trường. Học sinh vào được Vân Đức Trung học đều có thành tích không tệ, những người vào được lớp chọn thì càng là những học bá. Mọi người dù cuối tuần chơi bời thả ga, nhưng khi trở lại trường, sau tiết tự học buổi tối, ai nấy lại vùi đầu vào sách vở, chăm chỉ đến quên ăn quên ngủ.
Giang Mịch đương nhiên cũng không ngoại lệ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT