- Xảy ra chuyện rồi...

Cũng trên Thập Cửu Châu.

Dưới một cái hồ nước trong thấu đáy có đôi mắt ai u u sáng lên, tóc dài xanh sẫm sắc lam dập dềnh đong đong đưa đưa theo sóng nước.

Đôi con ngươi của nữ tử đó cũng xanh lam, đáy mắt lập lòe ánh lửa. Phiến ấn phù ở cô đảo nhân gian trùng trùng xa hút kia vậy mà lại đang in bóng một cách quỷ dị trong ngọn lửa dưới đáy mắt nàng. Hàng mày thanh tú nhíu lại tựa hồ như sửng sốt, nàng chầm chậm nhắm mắt lại, rồi trầm mình xuống mặt hồ trong vắt.

Vẫn ở Thập Cửu Châu

Trong một cái hang dưới lòng đất, ngay trên mặt sàn tế đàn khổng lồ có một cái gương đồng khổng lồ trơn láng. Trên cái gương ấy là một lão giả gầy nhẳng đang ngồi xếp bằng nhập định, râu tóc bạc phơ, bụi bặm đầy người.

Phiến ấn phù kia dần dần hiện lên gương, hào quang vàng rực tức thời chiếu sáng cả hang...

Mí mắt khô quắt nhăn nheo chợt động rồi từ mở lên, lão giả cúi đầu nhìn, ánh mắt trầm trầm khó hiểu, chẳng biết là đang nghĩ ngợi điều gì. ...

Trên toàn Thập Cửu Châu, các tu sĩ đại năng có khả năng cảm biết đất trời lúc này thảy đều ngửa đầu dõi mắt trông lên.

Hình bóng phiến ấn phù đó khắc sâu trong cảm tri của bọn họ !

Không ai không có !

Mà Kiến Sầu hiện giờ thì vẫn hoàn toàn chẳng biết tầm quan trọng của sự kiện này lớn đến chừng nào.

Nàng dán mắt nhìn phiến ấn phù, nhìn mãi cho đến khi nó tiêu tán hết trong khói mây.

Ánh sáng dưới chân am Thanh Phong cũng dần dần mờ đi rồi biến mất.

Lồng sáng vốn đã thu vào trong thân kiếm Vô bây giờ dường như đã lấy lại chút chút tinh thần nên cũng bắt đầu từ từ bung ra, phủ xuống Kiến Sầu.

Trong đêm, ấn phù huyền ảo khôn cùng đã tiêu tan; giông gió dữ đội cũng đã lặng, ánh vàng chói mắt cũng không còn...

Mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, tựa hồ như chưa hề có chuyện gì từng xảy ra.

Trong một thoáng, Kiến Sầu cứ tưởng mình nằm mơ. Nàng sững người đứng lặng tại chỗ. Duy chỉ có lá rụng cành gẫy tan tác dưới đất là dấu tích nhắc cho nàng biết tất cả những gì vừa chứng kiến tận mắt ban nãy đều hoàn toàn không phải là ảo ảnh.

Là am Thanh Phong ở dưới có chuyện, mà kiếm Vô biểu hiện cũng bất thường, không biết lão sư phụ nhà mình có bị gì hay không đây ?

Vừa nghĩ tới thì liền ám ảnh không yên.

Kiến Sầu vẫn còn đang bần thần không biết có nên xuống dưới tìm Phù Đạo sơn nhân hay không thì khóe mắt chợt thấy nháng lên một cái, nhìn sang thấy ở dưới am Thanh Phong hốt nhiên bỗng chợt bay ra một đạo hào quang xanh sẫm.

Đạo hào quang đó nương theo triền núi phóng lên, thế tới cực mau. Kiến Sầu thậm chí còn loáng thoáng nghe thấy cả tiếng rít của nó.

Hào quang trong chớp mắt đã vụt tới trước mặt Kiến Sầu, đồng thời còn kèm theo một giọng la thảm : "Xui quá, xui quá ! Đồ nhi, đồ nhi !"

Bốp một tiếng, có thứ gì đó rớt xuống đất.

Dưới ánh sáng của lồng hào quang kiếm Vô phát ra, Kiến Sầu rốt cục cũng nhìn thấy được người trước mặt.

Té ra đó chính là Phù Đạo sơn nhân mà nàng đang tâm tâm niệm niệm chứ chẳng phải ai đâu xa lạ !

- Sư phụ !

Kiến Sầu không khỏi mừng rỡ kêu to, hớt hải chạy lại. Nào ngờ tới gần nhìn kỹ mới thấy Phù Đạo sơn nhân đang thở hồng hộc, trụ cả hai tay lên cây gậy trúc nát, mặt mũi đen thui, quan trọng nhất là trên người còn thấm máu nguyên cả một mảng lớn.

Kiến Sầu tức thời thất kinh : "Sư phụ, thầy bị thương rồi !"

- Ta...

Phù Đạo sơn nhân cúi đầu nhìn, cứ nghĩ mình hôm nay oai phong dữ dội mà bây giờ tự nhiên bị thương là sao, không ngờ ngó tới thì đúng là máu me đầy mình, tức thời bị Kiến Sầu chọc cho tức tới nghẹn cần cổ !

- Cái này dĩ nhiên là máu của người ta mà !

- A...

Kiến Sầu mắc cỡ ém cái mặt hốt hoảng lại, đầu óc chỗ này một ý chỗ kia một niệm, lung tung đủ thứ điều muốn hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu trước tiên.

- Sư phụ, vừa nãy...

- Ta biết là con muốn hỏi rất nhiều chuyện, nhưng phải ráng chờ cho ta. Bây giờ sự việc vô cùng nghiêm trọng, gấp lắm rồi, con đi theo ta mau !

Nói xong, Phù Đạo sơn nhân giơ tay ngoắc kiếm Vô. Thanh kiếm lập tức bứt lên, phóng vọt tới cạnh lão.

Phù Đạo sơn nhân đạp chân lên, tiện thể kéo theo cả Kiến Sầu vẫn còn chưa định thần lại kịp, quăng luôn lên cùng, sau đó liền bấm thủ quyết, kiếm Vô lập tức bay vút đi !

Gió đêm vù vù quất thẳng vào mặt, lạnh run rẩy người.

Kiếm Vô phát hào quang xanh sẫm, xé không bay về phía am Thanh Phong giữa lưng chừng núi.

Không giống như lần ngự kiếm trước đó, chuyến này tầm nhìn rộng rãi hơn. Kiến Sầu phóng mắt quan sát chỉ thấy rặt toàn bóng đen lắc la lắc lư chẳng khác gì yêu ma quỷ quái.

- Sư, sư phụ... sao chúng ta phải đi vậy ?

Cửa am am Thanh Phong đã ở ngay trước mặt nhưng Phù Đạo sơn nhân chẳng dừng kiếm mà bay lướt qua phía trên, nhắm tới phía sau sảnh đường của am.

- Bên trung vực vậy mà lại có mấy đứa đệ tử không biết trời cao đất dầy là gì ra đây rèn luyện, bị kẹt luôn trong ẩn giới am Thanh Phong. Mẹ bà nó, vậy chẳng phải là muốn sơn nhân ta đi cứu ư ? Bây giờ sắp sửa tới lúc cửa truyền tống mở ra rồi, nhưng bên trong có trục trặc sao đó nên phải có đủ năm người từ kim đan trở xuống mới mở được.

Phù Đạo sơn nhân vắn tắt rõ ràng sơ qua sự việc phát sinh, kế còn bực bội xì một tiếng qua kẽ răng : "Tiên sư cha nó, con mới tới luyện khí, thôi đi ra góp cho đủ số !"

A...

Hóa ra là vậy ?

Truyền tống trận ?

Ẩn giới ?

Mấy cái này là sao ?

Kiến Sầu chỉ có thể hiểu láng máng chút chút, còn chưa kịp hỏi lại thì đã nghe Phù Đạo sơn nhân nói : "Lát nữa gặp cái đám coi trời bằng vung kia kia, con cứ nói mình là môn hạ Nhai Sơn ――"

- Môn hạ Nhai Sơn ?

Kiến Sầu ngạc nhiên vô cùng.

Kiếm Vô xé gió vù vù, trong nháy mắt đã lướt qua quá nửa am.

Phù Đạo sơn nhân đang lúc gấp gáp lườm nàng trắng mắt : "Ta là môn hạ Nhai Sơn thì cô tất nhiên phải là đệ tử Nhai Sơn rồi ! Có vậy cũng hỏi, thiệt đúng là uổng công ta thu cô làm đồ đệ mà !"

Ai mà biết lão tự nhiên la cho một tràng chứ !

Kiến Sầu ấm ức muốn xỉu ngang.

Nàng nhìn ra tứ phía, trong am vậy mà không có lấy một bóng người, cảnh vật xung quanh vùn vụt lướt qua trước mắt.

- Vậy đồ nhi đứng thứ mấy ? Sư phụ, thầy thu được bao nhiêu đồ đệ rồi ?"

- Bảy đứa.

Kiếm Vô thình lình vọt lên, sau khi bay qua một triền đồi thấp thấp ở sau núi thì chúi xuống, ngay phía trước liền hiện ra một khe núi nho nhỏ.

Phù Đạo sơn nhân thuận miệng trả lời Kiến Sầu nhưng cả người lại căng cứng, trông dường như đã tới nơi.

Kiến Sầu vô tư không biết. Nàng gật gù ra chiều đã thông : "Đồ nhi đứng thứ tám, vậy là tiểu sư muội rồi."

- Sư muội cái con khỉ !

Phù Đạo sơn nhân xém chút nữa lộn nhào, té khỏi kiếm Vô, đến nói chuyện thực cũng chẳng còn hơi sức nào. Mùi máu trên người quanh quẩn không dứt, giữa đêm khuya, giọng lão nghe vang vang cực kỳ : "Cô hai mươi tuổi, lại còn đã từng gả cho người ta, mấy cái đứa ngốc đời ba mươi sáu lúc nhập môn còn nhỏ hơn cô nữa, cô dĩ nhiên là đại sư tỷ rồi !"

Đại... đại sư tỷ ư ?

Kiến Sầu thiếu điều đầu váng mắt hoa.

Nàng vậy mà...

Đã già rồi sao ?

Kiến Sầu sững sờ thừ ra, lâu thật lâu sau cũng không hồi thần lại kịp, ba tiếng "Đại sư tỷ" cứ luẩn quẩn mãi trong đầu, đến khi giật mình nhìn lại thì trước mắt đã lù lù một sơn động chu vi một trượng, hơn nữa nó lại còn đang liên tục biến lớn !

Kiến Sầu há hốc miệng tròn mắt nhìn, còn chưa kịp kêu lên vì sợ thì Phù Đạo sơn nhân đã ngự kiếm đâm luôn vào cái hang nhỏ hẹp phía trước ――

Thẳng băng một đường !

- Tới rồi !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play