Nội dung cuốn sách viết về căn bản trong tu hành. Từ kinh mạch, khiếu huyệt các nơi trong cơ thể người cho đến phương pháp vận hành linh khí, tất cả đều có giảng ở bên trong.

Kiến Sầu rất may mắn.

Tối qua đánh bậy đánh bạ sao đó mà tu luyện thẳng luôn vô cùng thuận lợi, thành thử đối với quá trình tu luyện, nàng đã có kinh nghiệm trực quan sống động. Vì từng trải qua nên khi đọc từ từ rồi đối chiếu với phương pháp tu luyện trong cuốn sách nhỏ, nàng hiểu ra rất nhanh.

Tuy nhiên bây giờ lại không giống như hôm qua. Hôm qua, nàng dẫn dắt linh khí cực kỳ dễ, tựa hồ như chúng bẩm sinh đã thích nàng, mặc cho nàng sai khiến.

Nhưng hôm nay tu luyện lại thì không được như trước nữa. Nàng thử nhắm mắt lại. Mi tâm hơi anh ánh sáng lên. Đây là "tâm nhãn" được Phù Đạo sơn nhân mở ra, nhờ đó nàng có thể cảm biết được sự tồn tại của linh khí, sau đó lại thử nhập định giống như hôm qua thì thấy chúng vẫn giữ nguyên quỹ tích vốn có, không hề nhúc nhích mảy may.

Nàng cứ tưởng tu luyện đơn giản như nhấc tay nhấc chân, bây giờ xem ra hóa ra là mình tự mèo khen mèo dài đuôi mà thôi.

Kiến Sầu tức thời cảm thấy hụt hẫng. Nàng xếp bằng ngồi luôn tại chỗ, khẽ bật cười một tiếng khó hiểu.

Có lẽ Phù Đạo sơn nhân nói đúng, nàng thực không phải là thiên tài gì hết. Nếu đã chẳng phải là thiên tài, vậy thì cứ theo con đường của người bình thường mà đi là được rồi.

Kiến Sầu biết mình còn có rất nhiều rất nhiều chuyện cần phải làm. Con đường phải đi cũng dài dằng dặc. Dù khởi đầu có khó khăn hơn nữa nàng cũng không thể nào gục ngã ở đây được.

Kiến Sầu lại nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Nàng gạt hết tạp niệm sang một bên, thử câu thông lại với linh khí xung quanh.

Lần này dường như có khá hơn.

Nếu như lần đầu Kiến Sầu chỉ vẫy vẫy ngoắc ngoắc mà chúng vừa liếc mắt nhìn sơ đã chẳng thèm để ý thì đến lần thứ hai nàng gọi thật to lên, chúng rốt cục cũng ngoảnh lại, tiến tới nàng.

Cứ cố gắng nhất định sẽ có kết quả.

Kiến Sầu thất bại hết lần này đến lần khác, kế lại tiếp tục thử nữa thử mãi không ngừng...

Mặt trời chầm chậm lên cao rồi chầm chậm ngả về tây. Bóng Kiến Sầu đổ trên mặt đất cũng cứ từ từ ngắn đi rồi lại từ từ dài ra. Thứ duy nhất không thay đổi là lồng hào quang do kiếm Vô phát tán. Nó từ đầu đến cuối đều luôn phập phà phập phồng, giữ nguyên đường kính ba trượng bao quanh.

Kiến Sầu vẫn ngồi bên bờ vực, trong phạm vi ba trượng đó.

Một luồng linh khí nhập vào người nàng qua huyệt thiên linh trên đỉnh đầu. Được nàng dẫn dắt, nó chảy tuôn trong kinh mạch, bồi dưỡng thân thể nàng hơn nữa lại càng lúc càng trở nên tinh thuần hơn.

Cuối cùng, luồng linh khí đó hóa thành điểm điểm tinh quang, khuếch tán khỏi mi tâm. Chúng rơi xuống đấu bàn, rồi được đường tuyến khôn kéo đi, cho nhập vào thiên nguyên...

Đến đây mới xem như kết thúc một chu kỳ tu luyện.

Trán Kiến Sầu rịn đầy mồ hôi. Có giọt rơi tách xuống, rung rung rèm mi dầy, nàng bấy giờ mới chầm chậm mở mắt ra.

Thế giới xung quanh đã tối đen. Duy có mỗi trăng tròn là lơ lửng treo cao trên bờ vực. Gió từ dưới đáy vực thốc lên, mạnh đến nỗi cây cối ở phía sau núi đều rào rào quật mình nghiêng ngả.

Kiến Sầu thở dài một hơi, lúc đứng lên chợt cảm thấy cả người nhẹ nhàng thoải mái không ít.

Theo pháp môn viết trong sách, Kiến Sầu chập hai ngón áp út lại, cho lòng bàn tay đối nhau, kết nên thủ ấn.

Vù !

Không gian trước mắt nàng sáng bừng lên.

Trên mặt đất lồi lõm mấp mô liền hiện ra đấu bàn vạn tượng trông như một tác phẩm chạm khắc, chu vi một trượng ba tấc, bên trong có thiên nguyên to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, đồng thời lại còn có một đường rưỡi tuyến khôn sáng lên trong hỗn độn !

Đây chính là đấu bàn của riêng Kiến Sầu !

Người mới học phải kết thủ ấn mới có thể triệu đấu bàn ra. Tu sĩ nào thạo hơn một chút, chỉ cần động tâm là có thể khiến đấu bàn dưới chân chuyển động. Còn Kiến Sầu thì dĩ nhiên chỉ biết kết thủ ấn gọi đấu bàn.

Như chỉ với bấy nhiêu thôi, nàng đã cảm thấy mãn nguyện chưa từng có.

Chẳng qua chỉ mới mười ngày.

Nàng của mười ngày trước còn là vợ người ta, tay trói gà không chặt, nhưng nay thì chẳng còn vướng bận gì nơi trần thế, hơn nữa còn dần dần tạo dựng bản lãnh cho mình, thậm chí còn dấn bước cả vào con đường tu hành mà bao người phàm thường hay ao ước, nay mai sẽ tầm tiên vấn đạo tới nơi.

Mười ngày thấm thoát như một giấc mơ.

Vui ư ?

Buồn chăng ?

Có lẽ là buồn, sau rồi mới vui vậy !

Thủ ấn của Kiến Sầu thả lỏng dần, đấu bàn ở dưới chân cũng chầm chậm tiêu tán.

Nàng phóng mắt nhìn ra xa, gió trên bờ vực rất mạnh, trăng trên cao cũng rất to.

Am Thanh Phong dưới núi từ lâu đã chẳng còn bóng người hay đèn đóm gì huống hồ là người sư phụ nói đi là đi ngay kia của nàng.

Tuy tu luyện tròn một ngày trời nhưng có lẽ nhờ được linh khí tẩm dưỡng nên Kiến Sầu chỉ thấy miệng lưỡi khô khốc chứ hoàn toàn không có cảm giác đói. Nàng cúi người lấy túi nước mang từ nhà ra, mắt nhìn quanh quất, định đi tìm chỗ lấy nước.

Ai ngờ, đúng vào lúc đó, Kiến Sầu bỗng chợt nghe thấy có tiếng vang kỳ lạ.

- Ông... !

Nàng quay ngoắt đầu nhìn ra nơi phát tiếng.

Hóa ra là cây kiếm gỗ đó !

Thanh kiếm Vô bằng gỗ cắm lút trên nền nham thạch cứng chắc bên bờ vực lúc này thế mà dường như đang rít lên kèn kẹt. Bản kiếm to rộng rung lên kịch liệt. Lồng hào quang xanh lam ba trượng vốn vẫn ổn định bỗng chợt rùng rùng co lại, lắc lư không yên.

Chỉ nhoáng sau, hào quang xanh ba trượng đã thu hết vào trong, nhập vào thân kiếm, giống như bị cái gì đó tác động, buộc phải thu về !

Vù vù vù !

Cuồng phong ào tới !

Bờ vực tức thời mù mịt cát bay đá chạy.

Cây cối trên núi đều quật mình oằn oại, lá rụng đầy đất.

Kiến Sầu đứng bên bờ vực, áo trắng phần phật bay theo chiều gió, cả người thiếu điều muốn cuốn theo cơn cuồng phong. Nàng phải đưa tay áo lên che để cát khỏi bay vào mắt.

Nhưng nàng chỉ che được tích tắc thì đã liền phải bỏ tay xuống. Đồng tử trong đôi con ngươi càng lúc càng mở to, sau thoáng khựng lại thì liền ngập đầy một bầu sững sờ thán phục !

Trong bóng đêm mịt mùng vậy mà lại chớp lên muôn vàn ánh vàng. Từ sườn núi, chúng thi nhau bắn thẳng lên bầu trời tầng tầng mây phủ trên cao !

Mây hết lớp này đến lớp khác bị các đạo kim quang đó chọc cho tơi tả như lụa xé ! Dưới sức chiếu chói lọi của ánh vàng, thậm chí đến bóng trăng sáng ngời giữa thiên không cũng không tránh khỏi phải xỉn mờ thất sắc.

Nếu không phải đang đêm nơi nơi đen kịt thì Kiến Sầu cứ tưởng trời vẫn còn sáng bạch ra đó.

Chỗ phát ánh vàng chẳng phải đâu xa lạ mà chính là am Thanh Phong Phù Đạo sơn nhân đã đi vào lúc trước !

Lúc này, cửa am am Thanh Phong đóng chặt, không có ai ra vào, bên trong đến một mống người cũng không thấy.

Nhưng Kiến Sầu lại có thể thấy được hình như am Thanh Phong đang đè lên cái gì đó. Ánh vàng lấp lánh thoát ra quanh chân tòa am, rọi thẳng tới chân trời. Các tia sáng đó lúc có lúc không chớp chớp nháy nháy xoay vòng ở nhiều vị trí khác nhau, nhưng rốt cục vậy mà lại hợp thành cái dấu khổng lồ, nhìn hệt như biểu tượng cổ xưa.

Biểu tượng đó bay càng lúc càng cao, càng lúc càng cao, xông tận lên mây !

Đáy mắt Kiến Sầu cũng lấp lánh vàng rực theo, ngoài bóng hình biểu tượng cổ xưa kia thì không còn thấy bất cứ cái gì khác nữa. Ngay trong khoảnh khắc này, nàng bỗng chợt có linh cảm lạ lùng, rằng biểu tượng trên kia tuyệt không phải là thứ thường !

Bị ấn phù chiếu sáng, trời đêm tĩnh mịch cũng phải sôi trào vì cái biểu tượng này.

Thập Cửu Châu.

Trong một tòa lầu cao cạnh bờ biển, cuồng sĩ đang uống rượu ngâm thơ giữa chừng bỗng đặt ngay chén rượu xuống bàn, đứng bật dậy, ánh mắt thất kinh dõi nhìn ra sóng nước mênh mang xa tít ngoài khơi. Mục quang sắc bén đó tưởng như xuyên thấu mọi ngăn cách thời không, thấy được mọi thứ ở bờ bên kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play