Phó Triêu Sinh lại bắt đầu mơ.
Lần này không phải là vũ trụ bạt ngàn nữa, hư không dằng dặc ngân hà cũng không, lại càng chẳng phải đất đai hoang vu mênh mông gì mà xung quanh chỉ toàn là biển cả, giữa muôn trùng sóng nước rầm rì yên bình, cảnh tượng mỹ lệ nhu hòa như mộng.
Trời đêm xanh thẫm, cao cao tuôn đổ ánh vàng. Gió biển hiu hiu, sóng đập lớp lớp biêng biếc. Sương mù nặng nề xa xa dần dần bị gió xua đi, cuồn cuộn lao hết về phía chân trời, đồng thời cũng che khuất luôn cả vầng trăng bạc tròn vành vạnh.
Bên tai hắn vang vọng tiếng người đều đều điềm đạm, giữa một trời mông lung mơ hồ bỗng đâu bừng lên quầng sáng : "Đạo khả đạo, phi thường đạo*..."
* Đây là một câu trong "Đạo đức kinh" của Lão Tử : Đạo mà nói được thì không phải là đạo thường.
Trong ý thức trống rỗng của hắn hốt nhiên bỗng có cái gì đó sinh sôi trỗi dậy, rùng rùng chấn động. Biến cố khiến con phù du nho nhỏ đang đậu trên cây gậy trúc chín đốt cũng bị rung theo. Nó đập đập vỗ vỗ đôi cánh trong suốt rồi mở choàng mắt nhìn, thoắt sau liền hóa thành một thiếu niên nước da tai tái xanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT