Ngày hôm ấy, hắn một mình một bóng ôm bình rượu bay từ cầu dây treo Nhai Sơn xuống dưới.
Nơi ấy bờ sông bằng phẳng trải dài, cỏ hoang bụi bụi um tùm; ngày qua tháng lại, sông nước vỗ về, đá cát nổi gò chồng chất nhấp nhô, chỗ nước cạn đó mỗi lúc càng rộng lớn hơn thêm tự bao giờ chẳng biết. Sáu trăm năm trôi qua, thứ bất biến không đổi vẫn là ngàn nấm mộ lặng lẽ nơi đây, để cùng đỉnh Nhai Sơn cao vút chân mây ngày ngày ngóng trông nhau mãi mãi.
Khúc Chính Phong thích nhất là ôm rượu xuống đây uống một chầu say túy lúy.
Chiến trận sáu trăm năm trước đã làm hao tổn hết mọi tinh nhuệ của Nhai Sơn.
Đối với người tu đạo mà nói, mấy trăm năm đó chẳng qua chỉ như chớp mắt. Có điều, tu sĩ thiên hạ đa phần tu vi thường thấp, số tuổi thọ cũng không đủ dài, trừ những người có tu vi cao, sống lâu ra thì cuối cùng còn mấy kẻ nhớ đến ?
Ai cũng mưu cầu danh vọng cho mình, người người đều muốn tạo dựng huyền thoại cho bản thân. Chỉ có người ôm khóc quá khứ lại kiệt lực chẳng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT