Hai người ôm nhau, vừa khóc vừa cười, trông chẳng khác nào hai kẻ ngốc, thế nhưng lại có thể thấu hiểu đối phương từng chút một, tâm ý tương thông, chẳng còn điều gì cách trở.
Giang Sấm cuối cùng cũng thu lại cảm xúc, nhúng ướt khăn giúp Ôn Giác lau mặt, sau đó bắt đầu lải nhải: “Ta đã từng thấy em lúc nhỏ, còn gặp được mẫu phi của chúng ta, Ôn Tiểu Ngọc. Khi còn bé em trắng trẻo mũm mĩm, đáng yêu lắm... So với bây giờ thì gầy quá rồi.”
Ôn Giác hừ nhẹ một tiếng: “Sao vậy? Giờ thấy ta không vừa mắt à?” Giọng nói vẫn còn khàn, mang theo mấy phần làm nũng, lại lộ ra vẻ ấm ức.
Giang Sấm nào dám ghét bỏ? Hắn xoa xoa mặt y, nói nhỏ: “Là ta đau lòng. Khi đó ta từng nghĩ, nếu mẫu phi không mất sớm, em có lẽ cũng sẽ được lớn lên dưới sự che chở của mẫu phi, sẽ không phải chịu nhiều khổ như vậy... Biết đâu cũng có thể giống Lục hoàng tử, tự do tùy tiện, tự tin kiêu ngạo, đúng nghĩa thiên chi kiêu tử, rực rỡ sáng ngời.”
Lục hoàng tử quả thật có số tốt. Tuy phụ hoàng không thực sự thương yêu hắn, nhưng hắn có một ngoại tộc hùng mạnh, có mẫu hậu hậu thuẫn. Từ nhỏ hắn đã được nuông chiều như sao sáng giữa trời, nhận hết mọi sủng ái mà lớn lên. Chỉ tiếc, nuông chiều quá lại thành ra hư hỏng, nhưng đến khi chết đi cũng chẳng chịu khổ, một khắc liền kết thúc.
Nghe anh nói thế, Ôn Giác bật cười, khẽ đá hắn một cái: “Sau đó thì sao? Được nâng lên tận trời rồi ngã cái rầm, thành kẻ ngây thơ ngu xuẩn, yểu mệnh bỏ mạng?”
Giang Sấm bắt được chân y, còn thuận tay lau sạch giúp y, động tác cố ý chậm rãi, vờ như không thấy vành tai Ôn Giác đã đỏ bừng, hay mấy ngón chân nhỏ đang không tự chủ cuộn lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT