Trước mắt Ôn Giác vẫn là một mảnh tối đen, bên tai vẫn vang lên giọng nói của Trường Ninh.
“Điện hạ, nên uống thuốc rồi.”
Gió nhẹ lướt qua, Ôn Giác khẽ vuốt vật trong tay, lúc này mới nhận ra đó là một quân cờ. Cảnh tượng này có chút quen thuộc, tựa như từng xuất hiện trong một giấc mộng nào đó.
Bất chợt, một hình ảnh lướt qua đầu y — chính y khi ấy che mắt bằng một dải lụa xanh, ngồi trong đình chơi cờ, Trường Ninh mang thuốc đến, còn bản thân y thì gầy yếu như chỉ còn da bọc xương, trông vô cùng tiều tụy.
Y đưa tay lên sờ, quả nhiên sờ thấy dải lụa mềm mại kia. Chỉ chạm nhẹ một chút, đôi mắt đã đau như bị kim châm, tay lập tức rụt về. Y cảm thấy nghẹn ngào, đến hô hấp cũng phải dùng hết sức lực.
Nhưng chỉ cần hơi dùng sức, mũi và cổ họng lại đau nhức từng cơn, khiến nước mắt tuôn trào, thấm ướt cả lớp lụa xanh. Vùng hốc mắt cũng rát như bị đốt, từng sợi dây thần kinh từ đôi mắt kéo căng đến tận đỉnh đầu, khiến đầu óc như bị bóp nghẹt mà đau âm ỉ.
Đã lâu lắm rồi y không cảm nhận nỗi đau dày vò như thế này. Ôn Giác rốt cuộc không nhịn được, hất đổ chén thuốc Trường Ninh mang đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT