Hoàng hậu cẩn thận quan sát sắc mặt của hoàng đế và Ôn Diễm, sau đó vội vàng hòa giải với chút xấu hổ:
“Thánh Thượng thương yêu Thần dư nhất, sao nỡ để con bé đi lấy chồng? Tự nhiên là ở lại được ngày nào hay ngày ấy.”
Tam hoàng tử bày ra bộ dáng quan tâm chân thành:
“Nhưng nữ tử sớm muộn cũng phải gả đi, giúp chồng dạy con, như thế quãng đời mới có chỗ nương tựa, nhân sinh mới tính là trọn vẹn, hài hòa.”
Tứ hoàng tử nãy giờ im lặng, cũng lên tiếng: “Đại hoàng tỷ cũng không còn nhỏ nữa, trong phủ nuôi vài trai lơ, tuy rằng tiêu sái tự tại, nhưng trai lơ thì ai mà chẳng có thể chơi đùa cho vui, làm sao bền lâu được?”
Ôn Diễm bị hai người họ nhắc đến chuyện riêng tư, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lạnh nhạt cười, chậm rãi nhấp một ngụm rượu.
Ôn Giác cũng im lặng, lặng lẽ chờ bọn họ lộ ra mục đích thật sự, cũng muốn xem xem rốt cuộc họ đang tính toán gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play