"Nghe nói chàng đưa Trần phu nhân và cô nương họ Tô ra khỏi phủ, ta.. sợ các nàng ghi hận chàng, rồi làm chuyện bất lợi với chàng. Dù sao thì vị cô Tô kia thủ đoạn không tầm thường, nên ta mới tự mình đi theo các nàng, dọc đường giám sát."
Ôn Giác ngồi trên giường, Giang Sấm thì nửa ngồi xổm trước mặt y, cẩn thận cởi giày cho y: "Chân có mỏi không? Muốn ta xoa cho một chút không?"
"Không mỏi." Ôn Giác do dự đáp, "Sau đó các nàng cứ ầm ĩ đòi quay về, chắc là nghe nói Kỳ Châu nghèo nàn, địa hình hiểm trở, không muốn qua đó chịu khổ. Lại nghĩ là chàng bị ta xúi giục mới quyết định đưa các nàng đi, nên muốn quay lại tìm ta tính sổ, có ý định đánh thức chàng."
Giang Sấm cười nhạt một tiếng, rửa tay sạch sẽ rồi nhẹ nhàng xõa tóc cho y: "Kỳ Châu không tráng lệ phồn hoa bằng hoàng thành, nhưng cũng xem như yên bình thư thái. Ta còn cho các nàng lộ phí đủ sống dư dả mấy năm, có gì mà gọi là khổ?"
Ôn Giác nói: "Ở trong phủ tướng quân quen được người hầu hạ rồi, làm sao có thể sống nổi đời sống bình dân? Đừng nói là các nàng, ngay cả ta, nếu rời khỏi người hầu hạ, cũng chưa chắc sống nổi. Cũng không thể trách các nàng."
Y cười khổ một tiếng, lời nói khiến Giang Sấm đau lòng, vội vàng an ủi: "Không giống thế. Em tuy đôi mắt không thấy, nhưng không phải không thể sống độc lập. Với đầu óc của em, nhiều khi không cần người khác giúp, chỉ dựa vào gậy dẫn đường, tự mình chậm rãi thích nghi, cũng có thể sống tốt."
Nói đến đây, giọng Giang Sấm càng kiên định: "Em thông minh hơn người, có vô số con đường để đi. Em chưa bao giờ thật sự trông cậy vào người khác, dù vẻ ngoài yếu đuối như thủy tinh, nhưng thực chất lại kiên cường không gì sánh được, luôn có thể hóa nguy thành an."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play