Ôn Giác thoáng mất tự nhiên, chuyển chủ đề: “Chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự đi.”
Ôn Diễm thấy rõ biểu cảm lảng tránh ấy, nhưng không vạch trần, chỉ thong thả cất lời: “Hiện giờ trong thành khắp nơi đều đang lan truyền rằng mẫu phi là yêu quái mê hoặc phụ hoàng, khiến giang sơn xã tắc gặp nguy. Còn chúng ta thì là tiểu yêu do đại yêu sinh ra. Chỉ cần chúng ta còn sống một ngày, thiên hạ này sẽ khó yên ổn.”
Ôn Giác khẽ gật đầu: “Còn có lời đồn nói rằng, là do ta dùng pháp thuật mê hoặc phụ hoàng, khiến người phong ta làm Cẩn Vương, rồi lại gả ta cho Giang Sấm.”
Ôn Diễm khẽ cười: “Lời đồn vô căn cứ, nhưng truyền ra nhanh hơn cả ta dự đoán, lại càng thái quá. Lục hoàng đệ tâm tư đơn thuần, chỉ muốn cắt đứt con đường phong vương của đệ; ngược lại là Di Vương tàn nhẫn, tự tay thêm dầu vào lửa, chẳng những muốn mạng chúng ta, còn muốn mượn đao lục hoàng đệ mà giết người. Tội nghiệp lục hoàng đệ, tính toán trăm bề, rốt cuộc vẫn là kẻ lót đường cho người khác.”
Ôn Giác cũng mỉm cười: “Cây đao này, lục hoàng đệ quả thật dùng tốt. Thế cục đã bày xong, hoàng tỷ không cần lo lắng. Dù thân thể đệ có chút yếu, nhưng bọn họ cũng chẳng chiếm được phần hơn.”
Ôn Diễm khẽ chau mày: “Thân thể đệ như vậy, mấy ngày nữa có gia yến, hay là đừng đi.”
Ôn Giác như đang suy tính gì đó: “Không được. Bọn họ sẽ không bỏ qua dịp này. Nếu đệ không đi, ngược lại sẽ khiến nhiều chuyện rắc rối phát sinh. Thà rằng trực tiếp đối mặt, thuận theo thế mà hành động, còn có thể khiến bọn họ tự rước khổ vào thân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT