Bạch Uyên bị người hầu Gia Cát Thanh phái đi gọi đến, vốn đã rất khó chịu. Nhưng ngay lúc Gia Cát Thanh xách theo một con chuột nhỏ dí sát vào mặt hắn, Bạch Uyên sững lại, lập tức không kiềm chế được mà siết chặt tay, sau đó nhìn về phía Gia Cát Thanh.
Gia Cát Thanh ló đầu nhìn hắn khóe môi cong lên, đáy mắt lóe lên vẻ thấu hiểu cùng trêu chọc: “Thần y đại nhân, thế nào? Ta mang thuốc dẫn đến cho ngươi đấy.”
Bạch Uyên đè nén bản tính săn mồi ăn sâu trong xương tủy, lạnh giọng hỏi: “Ngươi lại muốn làm gì?”
“Thái độ của ngươi cũng lạnh nhạt quá đấy?” Gia Cát Thanh ném con chuột vào túi, buộc miệng túi chặt lại. Cái túi giãy đạp kịch liệt, bên trong là gì thì chẳng cần nói cũng biết. Y đưa túi cho Bạch Uyên, Bạch Uyên nhìn với vẻ cảnh giác, không nhận lấy.
“Cầm đi, đều chuẩn bị cho ngươi cả đấy. Nghe nói mấy thứ nhỏ này có thể làm thuốc, mà thấy ngươi vì chữa cho Cẩn Vương điện hạ mà cả người thương tích chồng chất, ta thật đau lòng chết mất ~”
Nghe vậy, Bạch Uyên cũng xem như miễn cưỡng bị lay động, vươn tay nhận lấy cái túi. Gia Cát Thanh thấy hắn tạm thời bỏ xuống phòng bị, cười nhạt, lại tiến thêm một bước, khoanh tay lười biếng nói:
“Làm ta nhìn mà ghen tị, thần y đại nhân, ngươi lúc trước chữa cho ta cũng đâu có tận tâm tận lực như thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play