“ Tối qua, các người…các người có nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang không? ”. Mộng Xuyên ngập ngừng hỏi.
Một anh chàng tên Tề Chấn trả lời “ Tôi có nghe. Hình như là tiếng chân phụ nữ ”.
Mộng Xuyên chỉ tay vào Bạch Thần và Lâm Nghị “ Tối qua hai người các cậu không nghe thấy tiếng bước chân sao? ”.
“ Sao cô lại nói vậy? ” Lâm Nghị khó hiểu .
“ Vì chúng tôi đều không ngủ được hay đủ giấc còn hai cậu thì không. Nhìn mắt cậu và mọi người sẽ thấy rõ ”.
“ Chỉ vì vậy mà cô cho rằng chúng tôi không nghe thấy. Cô bị overthinkinh hả ?”.Lâm Nghị nói.
“ Này cậu hơi quá đáng rồi đấy. Lâm Nghị ”. Tề Chấn lên tiếng nói “ Mộng Xuyên chỉ nói lên suy nghĩ của mình thôi mà ”.
“ Các người làm gì, nghĩ gì là chuyện của mấy người. Đi thôi Lâm Nghị ”. Bạch Thần cắt ngang cuộc tranh luận của hai người.
Hai người xoay người đi lên tấng bảy.
Khi bước lên tầng bảy. Một làng gió lạnh thổi mạnh vào người khiến não tê lạnh. Quan cảnh tầng bảy âm u, tĩnh lặng như mặt hồ nước không rợn sóng. Tầng bảy tổng cộng có năm phòng bệnh.
“ Đi xem từng phòng đi ” Bạch Thần lên tiếng đề nghị. Lâm Nghị không phản đối.
Phòng đầu tiên có ba bệnh nhân ở. Một con quỷ một mắt, một quỷ bình thường, một quỷ đứt đầu.
“ Có thể lấy đầu lại đây giùm tôi được không y tá? Hắc hắc hắc ”. Cô gái đứt đầu nở một nụ cười quỷ dị.
“ Được ”. Bạch Thần cầm lấy cái đầu của cô gái, mạnh bạo ấn xuống. Cậu nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô ta nở một nụ cười “ Như vậy được chưa? ”.
“ Rồi ạ ”. Cô gái rung rẫy trả lời.
“ Chưa à, vậy để tôi ấn mạnh thêm chút nữa nhé ”. Bạch Thần không quan tâm lời cô ta nói mà ấn mạnh hơn.
“ Aaaaaaa ” cô ta hét lên. Thân thể đổ gục xuống đất.
Mọi người có mặt trong phòng đều kinh hãi trước sự việc.
Lâm Nghị lên tiếng bái phục “Ghê đấy anh bạn ”.
“ Vừa thôi, vừa thôi ”. Bạch Thần khiêm tốn.
Sau sự việc ba con quỷ cúi người, cung kính tiễn hai người ra khỏi phòng bệnh.
_____
Phòng bệnh thứ hai chẳng khá hơn là bao. Có ba bệnh nhân. Một nam, một nữ vào một người già.
Bà già la toán lên đồi đổi phòng bệnh. Bị Bạch Thần tát cho vài phát thì nín thing không giám mở miệng. Sự việc ở phòng bệnh đầu tiên tái diễn. Ba con quỷ cung kính tiễn hai người ra cửa.
_____
Phòng bệnh thứ ba là một nữ quỷ lạnh lùng chỉ liếc nhìn hai người một cái.
Phòng bệnh bốn trống.
Thứ năm……
BỆNH NHÂN ĐÂU RỒI!!??
Quay trở lại phòng bệnh đầu tiên và thứ hai hỏi thử. Bạch Thần và Lâm Nghị biết được, phòng bệnh thứ năm là một ông già nghiện rượu. Ông ta đi lang thang khắp bệnh viện chỉ để tìm rượu.
_______________
Buổi chiều, trời mưa tầm tả. Tám người chơi tập trung ở dưới tầng một. Y tá trưởng đang phát tiền lương cho mọi người.
“ Mỗi ngày là năm trăm. Nếu bệnh nhân hài lòng thì thưởng thêm ”. Y tá trưởng ngừng lại một chút. “ Có máy bán hàng tự động, có thế đến đó mua đồ thiết yếu ”.
Nhìn máy bán hàng tự động Bạch Thần lại chềm trong suy tư ‘ Thường thì bệnh viện không có máy bán hàng tự động. Mà bệnh viện này lại có. Điều này chứng tỏ, không thể rời khỏi bệnh viện? ’.
“ Này, cậu đang nghĩ gì đấy? ”. Giọng Lâm Nghị kéo Bạch Thần ra khỏi suy nghĩ.
“ Không gì ”. Bạch Thần trả lời.
…
Buổi tối, quay lại phòng. Lạ thay, hôm này không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa. ‘ Quyết đi, đi ra ngoài xem sao ’. Nghĩ là làm, Bạch Thần mở cửa. Cửa phòng đối diện cũng mở ra.
“ Xem ra cậu cũng nghĩ giống tôi ”.
“ Đi thôi, chúng ta lên tầng chín ” Lâm Nghị nói.
Tại tầng chín. không khí càng âm u, lạnh lẽo. Tầng chín chỉ có vỏn vẹn ba căn phòng. Lần lượt là phòng y tá trưởng, phòng viện trưởng, và căn phòng không tên.
Bước vào phòng y tá trưởng bên trong cũng như phòng làm việc bình thường khác. Trên bàn làm việc của y tá trưởng có một cuốn nhật kí.
Hai người lại gần, mở nhật kí ra. Bắt đầu đọc.
【 「Ngày xx tháng x năm xxxx
Trời nắng:
Hôm này là ngày đầu tiên đi làm. Thật phấn khích.」
「 Ngày xx tháng xx
Dù công việc rất nhiều, vất vả nhưng tôi sẽ trân trọng công việc này .」
「 ngày xx tháng xx
Tại sao viện trưởng lại như vậy?. Thật kinh tởm. Tôi muốn rời khỏi đây .」
「 ngày x tháng xx
Chạy trốn .」 】
Nhật kí rất ngắn, phần lớn toàn là giấy trắng.
‘Cạch’ tiếng cửa phòng mở ra. Phòng không tên bị một người mở ra. Đó là một người đàn ông trung niên. Mặc áo blouse trắng. Người đàn ông bước vào, đóng sầm cửa lại.
“ Đi chúng ta đi về trước, tối mai đến phòng viện trưởng ” Bạch Thần nói.
….
Sáng hôm sau, y tá phân công mọi người tim thuốc cho bệnh nhân.
Tầng mà Bạch Thần và Lâm Nghị phụ trách vì đã trãi nghiệm chuyện hôm qua nên bệnh nhân rất ngoan. Ngoài bệnh nhân phòng thứ năm vẫn mất tích ra thì một ngày làm việc trãi qua suông sẻ.
_____
Buổi tối….
Cốc, cốc cốc “ Đi thôi ” .
Cả hai lại đi lên tầng chín. Trước cửa phòng viện trưởng. Nhìn vết máu len lổ không biết từ bao giờ xuất hiện.
‘Cạch’ mở cửa phòng viện trưởng, bước vào. Bên trong chỉ lờ mờ sáng trên giá treo đồ. Tất cả đều là những thứ quái gở. Dùng để làm chuyện ái mụi.
“ Thế là biết rồi. Viện trưởng là kẻ biến thái thích tra tấn người khác ” Bạch Thần phân tích.
'Cạch' cửa phòng bị đẩy ra. Trước mặt hai người là một người đàn ông trung niên. “ Là người hôm qua ”. Lâm Nghị nói nhỏ.
“ CÁC NGƯƠI LÀ AI? ” ông ta hỏi. Trong tay phải người đàn ông, ông ta cầm một cái riều lớn.
Không để ai trả lời. Ông ta vun riều. Cả hai đều tránh được.
Bạch Lãnh nói “ Nhanh, nhanh chạy xuống tầng một. Vào phòng ”.
“ Chúng ta cần chạy nhanh hơn nữa ”.
…
Tầng một, y tá trưởng đang đi với tư thế xiêng xiêng vẹo vẹo. Cô ta đang đi dọc hành làng. Đứng trước cửa phòng, cô ta mạnh bạo đá cửa xông vào.
Trên chiếc giường chính giữa Mộng Xuyên đang ngủ. Vì tiếng động lớn. Cô ta bị đánh thức.
Không để cô ta kịp phản ứng. Y tá trưởng hung bạo bẻ gẫy cổ cô ta. Y tá trưởng lầm bầm “ Tất cả các ngươi sẽ không ai thoát ”.
Thế là cô ta đến từng phòng bẽ gãy cổ hết đám người chơi. Khi đến hai phòng cuối cùng. Chẳng có ai.
Đúng vào lúc này, tiếng riều ma sát với nền gạch vàng lên. Cô ta quay đầu lại , mở to mắt. Cô ta hét lên. Chạy đi mất. Sau lưng cô ta là Bạch Thần, Lâm Nghị và…VIỆN TRƯỞNG.
…..
“ Cứ làm việc như bình thường, tối ngày thứ năm. Tất cả sự thật về bệnh viện sẽ được lộ diện ”.
Khi ác ý càng lớn tất cả mọi người trong biện viện bị cô ta giết chết. Khi nỗi sợ kết thúc chính ông ta, viện trưởng cũng chẳng tránh khỏi.
…..
Tối thứ năm.
“ Viện trưởng là kẻ biến thái, sở thích của ông ta là tra tấn người khác. Cô đã biết được bí mật này. Cô bỏ trốn. Bị ông ta bắt lại. Cô bị tra tấn cho đến chết. Hận thù khiến cô biến thành lệ quỷ. Cô quay lại. Giết chết ông ta. Giết chết hết tất cả mọi người. Và cô, cũng bị giam cầm ở đây mãi mãi. Đúng không y tá trưởng? ”. Bạch Thần nói. Đồng thời :
‘Tinh’ “ Chúc mừng các bạn hoàn thành nhiệm vụ ”.
Màng hình đỏ xuất hiện Mở ra lối đi nhỏ. Bạch Thần và Lâm Nghị bước vào trở về Bỉ Ngạn Tuyền.