“ Chặc, kẻ điên ai chẳng có sở thích đặc biệt?” “ Nói như nói luôn ấy”. Bạch Thần cảm thán.
‘ Điều quan trọng ở gợi ý này, ai là kẻ điên? Sở thích đặc biệt là gì…? ’
Cốc, cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Bạch Thần.
Cậu đi đến bên cạnh tay nắm cửa, xuyên qua mắt mèo có thể thấy, một sinh vật người không ra người, quỷ không ra quỷ đang đứng trước cửa phòng. Nó có hình dạng và chiều cao giống một người phụ nữ với mái tóc đen dài, che kính mặt. Mặc một bộ đồ y tá .
‘ Đó là bộ đồ của y tá trưởng, tại sao nó lại trên người, người phụ nữ này? ’. Da gà nổi từng đợt trên toàn cơ thể Bạch Thần.
Để tránh cho người phụ nữ bên ngoài biết có người ở bên trong. Nên Bạch Thần đi ngủ, có gì mai quan sát, tính tiếp.
Ở một diễn biến khác.
Ngoài cửa sổ tầng một, gió thổi mạnh lá cây lây động, tạo ra những tiếng xào xoạt. Một người đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Ngẩn người.
‘ Bộp bộp bộp… ’ Tiếng bước chân kéo tâm trí Lâm Nghị trở lại. Bước lại gần cánh cửa, áp sát tai vào cánh cửa phòng. Lâm Nghị có thể nghe được tiếng bước chân ấy, dừng lại trước của phòng đối điện.
Thông qua mắt mèo, có thể nhìn thấy một người phụ nữ đứng đối diện cửa bên kia. Người phụ nữ này nhìn rất đáng sợ xen lẫn là sự đau khổ, chật vật. Bởi người cô ta gầy trơ xương, bộ đồ y tá cô ta đang mặc rách rưới.
‘ Cô ta… Cô ta nhìn rất giống y tá trưởng ’ mắt Lâm Nghị mở to.
Vài giây sau, sự chấn động qua đi để lại một Lâm Nghị tràng đầy thắc mắc. Anh ta mang theo đầy nghi hoặc thiếp đi trên chiếc giường giữa phòng.
_______________
Sáng hôm sau.
Bầu trời âm u, không biết khi nào sẽ mưa.
Sau một đêm ở nơi lạ lẫm, tất cả mọi người đã thức dậy hết. Từng cánh cửa phòng mở ra. Để lộ ở bên trong là những người mang theo đôi mắt gấu trúc.
“ Chào cậu, tôi là Lâm Nghị, tôi ở phòng đối diện cậu.” Lâm Nghị bước đến lên tiếng chào hỏi.
Bạch Thần có chút ngạc nhiên, mọi người ở đây đều mang theo cho mình cặp mắt gấu trúc. Ngoại trừ anh và anh ta. Xuất phát từ sự tò mò, anh lên tiếng đáp lại:
“ Chào anh, tôi là Bạch Thần ”.
Lâm Nghị ngập ngừng lên tiếng: “ Đêm qua, trước phòng cậu, có một người phụ…". Chưa để Lâm Nghị nói hết Bạch Thần đã ngắt lời.
“ Tôi biết, đêm qua tôi cũng nhìn thấy người phụ nữ đó. Cô ta gõ cửa phòng tôi ”.
Lâm Nghị mở to mắt ngạc nhiên. “ Vậy cậu có sao không? ”.
“ Tôi thì chẳng sao cả ”. Bạch Thần trả lời ngay lặp tức.
“ Tôi biết một tin tức quan trọng, nếu tôi và cậu hợp tác. Tôi sẽ nói cho cậu biết ”. Lâm Nghị đề nghị.
“ Làm sao chắc chắn anh sẽ nói thật cho tôi? ”.
“ Vậy làm sao chắc chắn, sau khi anh nghe xong sẽ hợp tác với tôi? ”. Lâm Nghị gặn hỏi lại.
Bạch Thần đưa tay ra “ Hợp tác vui vẻ ”.
“ Hợp tác vui vẻ ”. Lâm Nghị tiếp lời
Sau màng hợp tác. Lâm Nghị kéo Bạch Thần vào phòng của mình. Nhìn ngó xung quanh chắc chắn không có ai nhìn thấy liền đống sầm cửa lại.
“ Anh đây nói cho cậu nghe. Rất có thể tất cả mọi người, trừ những người ở ngoài thế giới này, như chúng ta. Ngoài ra tất cả mọi người ở đây đều đã chết ít nhất một lần ”.
“ Đó chẳng phải điều đương nhiên sao? Điều chúng ta cần làm là sống sót và khám phá bí mật đằng sau bệnh viện “. Bạch Thần thoáng ngừng lại. ” Hiện giờ chúng ta cần tìm ra ai là kẻ biến thái ở gợi ý nhắc đến. Sở thích đặc biệt là gì ".
Lâm Nghị bĩu môi. “ Không ngờ cậu lại suy nghĩ được nhiều thế ”.
“ Bây giờ tôi có chút ấm ức với hối hận ”. Bạch Thần nói.
“ Why? ” Lâm Nghị khó hiểu.
“ Tôi cảm thấy mình bị lừa !! ”. Bạch Thần cảm thán.
“ Này, sao các cậu không ra ngoài nhận phân công hôm nay ”. Y tá trưởng đá cửa xông vào, giận dữ gầm hét.
“ Chúng tôi đi nhận phân công ngay đây. Đừng gầm, đừng gầm. Tức giận tổn thọ ”. Bạch Thần lên tiếng.
“ Cút ngay!! ”. Cô ta tức giận hét lên.
Cả hai ngay lặp tức chạy đi .
Trong sảnh bệnh viện, có y tá đang đứng phân công cho mọi người. Khi Bạch Thần và Lâm Nghị chạy đến lặp tức thu hút sự chú ý của y tá. Cô ta chỉ thẳng mặt hai người nói :
“ Hai người các cậu phụ trách tầng bảy ” . Sau khi nói xong cô ta quay người rời đi chỉ để lại hai chữ “ Giải tán ”.