Dị năng kiểu “không có nhu cầu vệ sinh” này có khác gì không có đâu?
Ai mà lại dùng thứ dị năng này để giết dị chủng chứ?
Chẳng lẽ muốn phân thắng bại bằng cách xem ai đi vệ sinh trước à?!
Dụ Chỉ còn chưa hoàn hồn sau cú sốc vì cái dị năng quái đản kia thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng “rầm” thật lớn.
Cậu quay đầu nhìn sang, chàng trai tóc tết đã ngã lăn khỏi xe lăn, ngồi phịch dưới đất, sắc mặt trắng bệch.
Rõ ràng anh ta bị dọa không nhẹ, bản năng giơ cánh tay phải đang bó bột lên, quơ quào trước mặt như muốn xua đuổi thứ gì đó vừa nhìn thấy.
“Mẹ nó... mẹ nó…”
“Cái… cái thứ chết tiệt kia là gì vậy?!”
Hàng mi Dụ Chỉ khẽ run. Hiển nhiên, những điều đang xảy ra không chỉ mình cậu nhìn thấy.
Không phải ù tai, không phải ảo thanh, càng không phải ảo giác.
Tất cả đều là thật.
Nhìn vẻ hoảng loạn tột độ của chàng trai tóc tết, ngược lại Dụ Chỉ bình tĩnh hơn.
Không phải vì bản tính cậu điềm tĩnh lý trí, mà vì chuyện đang xảy ra quá đỗi phi lý, phi lý đến mức giống hệt đang xem phim thảm họa hay chơi game sinh tồn vậy.
Thế giới trước mắt và cuộc sống thực tế trước kia như bị cắt lìa, khiến cậu có cảm giác mình chỉ là kẻ ngoài cuộc.
Dụ Chỉ nhớ lại lời của giọng nữ kia…
Nhiệm vụ chính tuyến…
Vừa nghĩ tới, bảng điều khiển bán trong suốt trước mặt lập tức chuyển sang giao diện mới.
[Nhiệm vụ chính 1: Tiêu diệt một dị chủng bên cạnh bạn.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Đếm ngược sáu tiếng, trong phạm vi giới hạn hiện tại, tiêu diệt ít nhất một dị chủng. Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn không thể ra khỏi khu vực được chỉ định. Hãy nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.]
[Phần thưởng khi hoàn thành: 100 đơn vị tiền chung.]
[Hình phạt nếu thất bại: Tử vong.]
Ngoài nhiệm vụ, góc dưới bên phải còn hiển thị hai dòng chữ nhỏ:
[Phòng livestream H310000 Asia: Đã lên sóng]
[Khán giả trực tuyến: 1]
Nhiệm vụ, phát sóng, dị năng… quá giống với nội dung trong ‘Phát Sóng Trực Tiếp Thời Mạt Thế: Nhìn Tôi Có Giống Đấng Cứu Thế Không?’
Khóe môi Dụ Chỉ khẽ hạ xuống. Một hệ thống có thể khiến họ đột nhiên nhìn thấy những thứ này, chắc chắn cũng đủ sức khiến họ chết tại chỗ.
Cậu vẫn chưa muốn chết.
Phải hoàn thành nhiệm vụ.
Dụ Chỉ chớp mắt, bảng điều khiển tự động thu lại.
Cậu đứng dậy, bước đến cửa, thử xoay tay nắm.
Cánh cửa mở ra.
Cậu thò đầu ra ngoài, không thấy bóng dáng bác sĩ Trần đâu, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng người khe khẽ từ xa vọng lại.
Dụ Chỉ đóng cửa, quay người bước tới bên cửa sổ trong phòng khám.
Bên ngoài là cảnh quen thuộc của bệnh viện. Đèn đường đã sáng, con đường nhỏ mờ tối không một bóng người, chỉ có hai con chim nhỏ đang mổ qua mổ lại lẫn nhau rồi bay vút lên bức tường cao hai mét. Bên ngoài bức tường là một con phố hẹp, trong khu vực cấm còi xe nhưng âm thanh còi vẫn vang lên từng hồi, lẫn vào tiếng người huyên náo hỗn loạn.
Tầm mắt không phát hiện ra điều gì kỳ quái, Dụ Chỉ lúc này mới mở cửa sổ.
Cậu chỉ mở một khe hẹp bằng bàn tay, rồi thử thò tay ra ngoài.
Vừa mới đưa ra một đốt ngón tay, móng tay đã như chạm vào bức tường cứng rắn nào đó, vang lên tiếng “cốc” rõ ràng.
Bên ngoài có một bức tường trong suốt vô hình.
Xem ra phạm vi giới hạn nhiệm vụ là trong tòa nhà này, nhưng chưa rõ là bao nhiêu tầng.
Bất chợt, dưới chân vang lên một tiếng nói run rẩy.
“Anh… anh bạn…”
Dụ Chỉ cúi đầu, chàng trai tóc tết như đã chấp nhận hiện thực khắc nghiệt, mặt mày trắng bệch, đồng tử vẫn còn chút mơ màng.
“Cậu… cậu có nhìn thấy không?” Cậu ấy lắp bắp hỏi.
Dụ Chỉ hỏi ngược lại: “Cậu nhìn thấy gì?”
Chàng trai luống cuống đáp: “Chính là mấy thứ như hệ thống, phòng livestream, còn có cái gì nhiệm vụ chính tuyến số một, phải giết một dị chủng ấy.”
“Ngay sau khi giọng nữ quái dị kia dứt lời, trước mắt tôi hiện ra đủ thứ đó, giống hệt bảng điều khiển trong game. Cậu không nhìn thấy à?”
Dụ Chỉ gật đầu: “Tôi thấy.”
Không thấy dị năng đâu, khả năng là không có thiên phú dị năng.
Cậu có cảm giác an ủi như người áp chót thấy người xếp cuối, liền nhiệt tình dựng lại chiếc xe lăn thông minh bị đổ.
Chàng trai tóc tết cũng cảm thấy như tìm được đồng đội, nỗi sợ trong lòng vơi đi kha khá.
Cậu ấy ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Dụ Chỉ.
Đồng tử đôi mắt kia đen nhánh, lớn hơn bình thường, không hề có chút hoảng loạn hay sợ hãi nào.
Khóe mắt chàng trai hơi ướt, thầm nghĩ: Người này chắc là cao thủ!
Có hy vọng rồi.
Dụ Chỉ đưa tay ra, định kéo anh đứng dậy, nhưng cậu ấy lại nắm chặt lấy tay cậu như bám vào cọng rơm cứu mạng: “Anh trai, tôi tên là Lục Lê Minh, cứ gọi tôi là Tiểu Minh cũng được.”
Dụ Chỉ cũng tự giới thiệu: “Dụ Chỉ.”
Lục Lê Minh: “Được rồi, anh Dụ, anh có biết dị chủng trong nhiệm vụ là gì không?”
Dụ Chỉ hơi ngập ngừng: “Chưa chắc.”
Không chắc chứ không phải không biết, điều đó khiến Lục Lê Minh càng thêm tin rằng anh Dụ là cao thủ.
Cậu ấy vội vàng nói: “Anh ơi, em năm nay 25, bố mẹ mở viện nghiên cứu ở thủ đô, nhà có điều kiện, khắp nơi trong nước đều có nhà, riêng ở thành phố H là tám căn.”
“Anh cứu mạng em, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được.”
Dụ Chỉ bị câu nói đó làm sững lại. Trời đất, cứ tưởng gặp được người cùng cảnh ngộ ở vạch xuất phát, ai ngờ người ta vừa sinh ra đã đứng ở vạch đích rồi.
Im lặng chốc lát, cậu nói: “Từ hôm nay, nhân dân tệ không còn giá trị gì nữa.”
Lục Lê Minh giơ ngón cái: “Anh Dụ, đúng là anh.”
“Phá giải quy tắc thế giới mới nhanh thật đấy.”
Dụ Chỉ: “…”
Lục Lê Minh lại bổ sung: “Nhà em còn có du thuyền với máy bay riêng, anh thấy sao?”
Cậu ấy vốn đi du lịch một mình đến thành phố H, chẳng quen biết ai, chỉ có vài tay bạn nhậu cùng đi bar. Đám người đó đến viện còn chẳng thèm theo, nói gì đến cứu mạng.
Với cơ thể nửa sống nửa chết bây giờ, kết cục của anh không phải chết thì cũng là chết thảm.
Thấy Dụ Chỉ không nói gì, cũng chẳng tỏ vẻ hứng thú với du thuyền hay máy bay, Lục Lê Minh đắn đo rồi miễn cưỡng cười gượng: “Anh Dụ, hay là… anh thấy con người em thế nào?”
Dụ Chỉ: “?”
Lục Lê Minh tiếp lời: “Em cao một mét tám lăm, nặng một trăm ba mươi cân, có sáu múi…”
Dụ Chỉ: “???”
Cậu lập tức gạt tay Lục Lê Minh ra: “Cậu muốn tôi cứu cậu mà còn định lợi dụng tôi hả?”
Lục Lê Minh đờ người: “Không, không phải, em không có ý đó…”
Anh định giải thích là mình chỉ muốn làm chân sai vặt, pha trà rót nước, giặt đồ nấu cơm thôi.
Chưa kịp mở miệng, trong không khí bất ngờ vang lên một âm thanh: “Đinh đông… ”
Lục Lê Minh hoảng hốt ngậm miệng, không dám thốt ra chữ nào.
Một giọng trẻ con cơ khí non nớt vang lên chậm rãi: “Hệ thống thân thiện nhắc nhở.”
Âm thanh vẫn như trước, từ bốn phía vọng tới, vây quanh bên tai.
“Người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến số một đã xuất hiện tại thành phố H!”
“Xin mọi cư dân Trái Đất hãy tích cực hành động, hoàn thành nhiệm vụ chính, bảo vệ Trái Đất.”
“Xin mọi cư dân Trái Đất hãy tích cực hành động, hoàn thành nhiệm vụ chính, bảo vệ Trái Đất.”
“Xin mọi cư dân Trái Đất hãy tích cực hành động, hoàn thành nhiệm vụ chính, bảo vệ Trái Đất.”
Âm thanh lặp lại ba lần như đang tẩy não. Ngay sau đó, bảng hệ thống của mọi người đồng loạt hiển thị một đoạn hình ảnh.
Hình ảnh rõ nét đến đáng sợ, góc quay từ trên cao nhìn xuống, ghi lại toàn bộ khung cảnh trong phòng.
Trang thiết bị y tế, trang phục của mọi người trong phòng cho thấy đây là một phòng phẫu thuật.
Một bóng người cao gầy mặc đồ phẫu thuật đứng cạnh bàn mổ, tay nâng dao phẫu thuật lên rồi hạ xuống, đâm thẳng vào tim bệnh nhân.
Bệnh nhân lập tức mất dấu hiệu sinh tồn, thiết bị theo dõi kêu vang tiếng báo động chói tai.
Trong phòng phẫu thuật vang lên từng tiếng hét thất thanh.
“A a a!”
“A a a a a a!!!”
“Giết… giết người rồi!!!”
Trên màn hình xuất hiện một dòng thông báo của hệ thống:
[Tiêu diệt dị chủng: 1/1]
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến số một]
Người đàn ông không hề dừng tay, cầm lấy một con dao mổ khác, bước về phía cửa phòng phẫu thuật.
Chỉ thấy năm người chen chúc ở cửa, ai cũng tranh nhau mở nhưng cánh cửa cứ đóng chặt không nhúc nhích.
Y tá bị đẩy ra mép ngoài ngã ngồi xuống đất, tay run rẩy, lắp bắp nói với người đàn ông đang bước tới: “Bác… bác sĩ Phó…”
“Tôi từng theo anh thực hiện mấy ca mổ rồi, tôi là người, thật sự không phải dị chủng gì đó đâu…”
Người đàn ông đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt phượng hẹp dài đen nhánh. Một chuỗi máu đỏ bắn lên mí mắt, kéo dài nghiêng nghiêng đến thái dương, khiến anh trông chẳng khác nào ác quỷ.
Anh đứng trước mặt y tá, giọng đều đều không nhanh không chậm: “Nhiệm vụ đâu có nói rõ dị chủng là gì.”
“Vậy nên, cô cũng có thể là dị chủng.”
Vừa dứt lời, y tá ôm cổ họng bị rạch toạc, ngã vật ra sau.
Hệ thống: [Tiêu diệt dị chủng: 2/1]
Bốn người còn lại sợ đến mềm cả chân tay.
Nam bác sĩ trốn ở góc phòng run rẩy nói: “Thầy… thầy Phó, thầy đã hoàn thành nhiệm vụ rồi… có… có thể tha cho bọn em không…”
Người đàn ông khẽ cười lạnh: “Thả các người ra ngoài, nguy hiểm lắm.”
Ngụ ý rất rõ, tất cả nên chết ở đây.
Sắc mặt nam bác sĩ lúc xanh lúc trắng, không nhịn được chửi toáng: “Phó Túc Tức, đồ điên khốn kiếp!”
“Bốn người bọn tôi cùng xông lên, chẳng lẽ lại không đánh nổi một mình anh?!”
Dứt lời, anh ta đẩy mạnh y tá đứng phía trước mình, nhân lúc Phó Túc Tức ra tay với cô ta, liền chụp lấy cái ghế bên cạnh, ném thẳng vào đầu đối phương.
Phó Túc Tức rạch cổ y tá bằng một nhát, nghiêng người tránh cú đánh, rồi tung một cú đá khiến nam bác sĩ bay ngược mấy mét, đập mạnh vào bức tường bên kia phòng phẫu thuật.
[Tiêu diệt dị chủng: 3/1]
“A a a a a a!!!”
[Tiêu diệt dị chủng: 4/1]
[Tiêu diệt dị chủng: 5/1]
[Tiêu diệt dị chủng: 6/1]
Chẳng mấy chốc, phòng phẫu thuật lặng ngắt như tờ.
Vài cái xác nằm rải rác dưới đất, máu tươi loang lổ khắp nơi, hòa vào nhau rồi tràn ra, nuốt chửng những con ấu trùng gián màu trắng sữa đang bò trên sàn.
Hình ảnh kết thúc tại đó.
Trong không khí lại vang lên giọng hệ thống: “Hệ thống thân thiện nhắc nhở.”
“Xin toàn thể cư dân Trái Đất hãy tích cực hành động, hoàn thành nhiệm vụ chín, bảo vệ Trái Đất!”
Lần này, giọng máy móc non nớt ấy mang theo chút thúc giục, như thể nếu họ không hành động ngay, thì sắp có điều gì đó còn khủng khiếp hơn xảy ra.
Phòng khám chìm trong im lặng chết chóc.
Sắc mặt Lục Lê Minh vừa mới bình thường lại nay tái nhợt như tờ giấy, môi mất hết màu máu.
Cậu ấy không ngu, đoạn video hệ thống phát rõ ràng đang truyền đạt một thông điệp, giết người cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến số một.
Dị chủng có thể là quái vật, có thể là xác sống, nhưng cũng có thể là người.
Đối với từng cá nhân mà nói, những người khác chính là “dị”.
So với sinh vật chưa rõ hình dạng, giết người rõ ràng đơn giản và thực tế hơn nhiều…
Lục Lê Minh nuốt nước bọt, liếc sang Dụ Chỉ đang im lặng không nói, tim đập dồn dập.
Không lẽ anh Dụ đang nghĩ đến việc giết mình?
Thực ra, lúc này trong đầu Dụ Chỉ hoàn toàn không nghĩ gì về nhiệm vụ cả.
Ngay khi nghe thấy ba chữ “Phó Túc Tức”, cả người cậu đã cứng đờ.
Một người giống hệt nam chính trong tiểu thuyết.
Tốt lắm, nỗi lo trong lòng cuối cùng cũng hóa thành tuyệt vọng.
Thế giới hiện thực đúng là đã biến thành cái tiểu thuyết mạt thế kia rồi.
Cậu chắc chắn chính là nhân vật qua đường ở đại học H trong truyện.
Mà đáng sợ nhất là Dụ Chỉ vừa rồi còn nhìn thấy tên bệnh viện nơi gã điên kia xuất hiện.
Bệnh viện trực thuộc số một của đại học H.
Chính là nơi cậu đang đứng bây giờ.
Dụ Chỉ không nhịn được chửi thầm một tiếng: “Mẹ nó.”
Mạng người chỉ có một, mà những chuyện muốn lấy mạng thì đếm không xuể.
Trên đời này, không có “xui nhất”, chỉ có “xui hơn”.