Thành phố H đã mưa suốt nửa tháng trời, tòa nhà khám bệnh ngoại trú của bệnh viện lúc nào cũng ám mùi ẩm thấp và ngột ngạt. Gạch nền được lau đi lau lại, vừa khô đã ướt, vừa ướt đã khô. Người phụ nữ trung niên phụ trách dọn dẹp vệ sinh xách cây lau nhà, đi qua đi lại như đang dạo phố, hoàn toàn không nhận ra ở mép cây lau đang dính một con gián chết.

Năm giờ rưỡi chiều, từ lâu đã qua giờ kết thúc khám bệnh, nhưng bảng điện tử treo trên tường vẫn máy móc báo từng số một.

Chẳng mấy chốc, khu chờ khám chỉ còn lại một nam sinh đang đeo tai nghe có dây.

Cậu lười biếng tựa vào ghế, ánh mắt lơ đãng lướt về phía cây lau có xác gián.

“Gián rơi chưa?” Giọng A Chính vang lên từ đầu dây bên kia.

Dụ Chỉ đáp: “Chưa.”

Năm phút trước, cậu và A Chính cá cược xem con gián chết kia liệu có rơi xuống trong vòng mười phút hay không.

Dụ Chỉ đặt cửa "sẽ rơi".

Nếu cậu thắng, A Chính từ nay không được nói chuyện tiểu thuyết với cậu nữa.

Nếu cậu thua, từ nay phải vô điều kiện nghe A Chính càm ràm chuyện truyện.

“Còn năm phút nữa, để tôi nói thêm tí nữa,” A Chính ngừng một nhịp, rồi nói tiếp, “Tôi thấy nam chính hình như thật sự bị tâm thần. Ban đầu giết người còn vì nhiệm vụ, về sau thì càng lúc càng vô lý.”

“Ngờ rằng đồng đội phản bội, chưa có chứng cứ đã ra tay trước.”

“Ngờ rằng đồng đội bị nhiễm, còn chưa biến dị đã giết luôn.”

Ngay khi nghe đến hai chữ “nam chính”, Dụ Chỉ đã bắt đầu thả hồn đi nơi khác.

Suốt nửa tháng nay, cậu thường xuyên nhận được điện thoại của A Chính, nội dung chẳng có gì mới, vẫn là than phiền về bộ tiểu thuyết mạng có tên “Phát Sóng Trực Tiếp Thời Mạt Thế: Nhìn Tôi Có Giống Đấng Cứu Thế Không?”

Dụ Chỉ chẳng hứng thú với tiểu thuyết, càng không thích nghe người khác than phiền chuyện tiểu thuyết.

A Chính thì lại khác, vừa chửi nam chính ngốc, thoắt cái đã khen anh ta ngầu. Không nói rõ nội dung tình tiết ra sao, lại còn đổi đề tài xoành xoạch: “Tôi thấy trong truyện có một nhân vật qua đường ở trường đại học H trùng tên trùng họ với cậu đó, hay là học thuộc hết bộ truyện đi?”

Kiểu tư duy nhảy cóc này cực kỳ mệt não, nếu không phải gần đây Dụ Chỉ bị ù tai nặng hơn, cần nghe gì đó để phân tán sự chú ý, thì chắc chắn cậu đã không nghe điện thoại của A Chính.

Trong tai, giọng nam vẫn lải nhải không ngừng, át cả tiếng ù tai lúc xa lúc gần: “Tôi vừa đọc thấy bình luận nói nếu cậu xuyên vào truyện, việc đầu tiên là giết Phó Túc Tức, rồi kéo ông anh đứng đầu bảng livestream về phe mình, sau đó tự làm nam chính…”

“Nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?”

Dụ Chỉ đang thất thần nhìn con gián chết, trong đầu suy nghĩ tí nữa ăn tối gì đây.

A Chính: “Cá hả?”

“Dụ Chỉ?!”

Âm lượng trong tai nghe đột ngột tăng cao kéo Dụ Chỉ về thực tại. Cậu chớp mắt: “Tới lượt tôi rồi à?”

A Chính kiên nhẫn nhắc lại: “Tôi hỏi, nếu cậu gặp phải cái tên nam chính điên rồ kia, cậu có thể làm gì?”

Dụ Chỉ đợi năm giây, thấy con gián chết kia vẫn không chịu rơi, mới chậm rãi đáp: “Tôi chỉ là một nam sinh đại học bình thường.”

A Chính: “Cho nên?”

Dụ Chỉ: “Tôi có thể khiến trên tay anh ta có thêm một mạng người.”

A Chính: “……”

Im lặng vài giây, cậu ấy lại hỏi: “Cậu chưa từng tưởng tượng mình sẽ thức tỉnh dị năng à? Lỡ đâu cậu sở hữu năng lực siêu mạnh thì sao? Với lại trong truyện mỗi người đều có nhiệm vụ hệ thống, hoàn thành sẽ được thưởng. Tôi nhớ có một nhân vật qua đường rút được dị năng cực mạnh, dù sau đó bị nam chính cướp mất…”

Câu chuyện ngày càng rời xa thực tế, khiến Dụ Chỉ lại lạc hồn.

Cậu nhìn con gián chết bám chặt trên cây lau, nghĩ bụng: Còn một phút nữa thôi, sao vẫn chưa rơi?

Hay là qua gỡ xuống luôn?

Dù sao cũng đâu có quy định gián phải tự rơi?

Trong lúc đang lưỡng lự, bảng điện tử vang lên tên cậu: “Khoa tâm thần, số 100 Dụ Chỉ, mời đến phòng khám số 1.”

Dụ Chỉ lập tức nói: “Tới lượt tôi rồi, tôi cúp máy đây.”

A Chính gọi giật: “Chờ đã.”

“Còn ba mươi giây nữa là hết cược rồi, cậu đợi thêm chút đi.”

Dụ Chỉ mặt không đổi sắc: “Không được, tôi là số cuối cùng, lỡ quá lượt là bác sĩ tan ca.”

A Chính: “Thế còn vụ cá cược?”

Dụ Chỉ: “Miễn cưỡng coi như hòa.”

A Chính: “?”

Im lặng một giây, cậu ta bật cười tức tối: “Cậu thấy gián không rơi nổi nên…”

Chưa kịp nói hết câu, Dụ Chỉ đã dứt khoát cúp máy, đứng dậy đi về phía phòng khám.

Dọc hành lang, hầu hết bác sĩ đã tan làm, khu vực khám bệnh yên tĩnh đến lạ.

Phòng khám số 1 nằm ở cuối hành lang, không gian không lớn, đứng ở cửa là có thể thấy rõ bên trong.

Ngoài bác sĩ Trần quen thuộc, trong phòng còn có một thanh niên đẹp trai đang ngồi xe lăn. Tay phải chân phải đều bó bột, tay trái đang nghịch mái tóc tết kiểu dreadlocks kiểu Mỹ.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Dụ Chỉ, cậu ấy chỉ tay vào chiếc xe lăn, giải thích: “Xe tôi gặp chút sự cố, giờ không nhúc nhích được.”

“Tôi có thể ngồi đây một lát không? Nếu bất tiện thì tôi ra ngoài mượn xe lăn của bệnh viện.”

Chiếc xe cậu ấy ngồi không phải loại xe lăn bệnh viện thông thường, mà là loại thông minh giống như thiết bị di chuyển cá nhân.

Dụ Chỉ đương nhiên không nỡ đuổi một “người tàn tật” ra ngoài, bệnh của cậu cũng chẳng phải chuyện gì khó nói.

Cậu nói với anh tóc tết: “Không sao, tôi không ngại.”

“Tôi chỉ đến tái khám lấy thuốc thôi.”

Nghe thấy hai chữ “tái khám”, động tác chỉnh tóc của chàng trai tóc tết khựng lại, cậu ấy tò mò liếc nhìn Dụ Chỉ.

Dụ Chỉ có ngoại hình rất nổi bật, ngũ quan nằm ở ranh giới giữa thiếu niên và thanh niên, vừa tinh tế vừa ưa nhìn, nhưng không hề mang vẻ nữ tính. Đôi mắt đen trắng rõ ràng như tranh thủy mặc, khiến người khác nhìn vào dễ sinh thiện cảm.

Khóe môi cậu khẽ cong, như thể lúc nào cũng mang theo ý cười. Cậu nói với bác sĩ: “Dạo gần đây mất ngủ càng lúc càng nặng, dù có ngủ được thì cũng toàn gặp ác mộng.”

“Còn nữa, ban ngày tôi thường xuyên bị ù tai, nửa tháng nay càng lúc càng nặng.”

Bác sĩ Trần hỏi: “Cảm giác ù tai như thế nào?”

Dụ Chỉ nghĩ một lúc: “Là âm thanh kiểu tít tít ngắt quãng. Chỉ cần xung quanh yên tĩnh là tôi sẽ nghe thấy.”

Bác sĩ Trần lại hỏi: “Bây giờ cũng nghe được à?”

Dụ Chỉ gật đầu.

Khi trong phòng không ai nói gì, cậu có thể nghe rõ tiếng máy tính đang vận hành, xen lẫn với âm thanh tít tít lạ tai.

“Tè tè tít…”

“Tè… tè tè…”

“Tít tè tè tít…”

Âm thanh vận hành của bộ máy dần lớn hơn, cứ như phần mềm đang chạy đã vượt quá khả năng tải của hệ thống.

Dụ Chỉ nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy phần mềm hệ thống bệnh viện tự động tắt, màn hình treo lại ở giao diện nền desktop.

Cậu nói tiếp: “Giờ thì nó nghe như trộn lẫn vào tiếng máy tính, nghe rất thật.”

Bác sĩ Trần ghé sát lại máy chủ, không nghe thấy tiếng tít tít nào như mô tả, chỉ nghe thấy tiếng quạt tản nhiệt.

Ông nhấn chuột, định mở hồ sơ bệnh án của Dụ Chỉ, nhưng máy tính không có phản hồi gì.

“Đây chẳng phải là máy mới thay sao?” Bác sĩ Trần lẩm bẩm, rồi nói: “Cậu đợi chút, hình như máy bị lỗi, tôi không kê thuốc cho cậu được.”

Dụ Chỉ đáp lại một tiếng, nhìn bác sĩ Trần lấy điện thoại ra gọi điện.

Liên tục gọi ba bốn cuộc, đều nhận được cùng một câu trả lời: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

“Lạ thật,” bác sĩ Trần vừa nói vừa đi ra ngoài, “tôi ra ngoài gọi người đến xem.”

Ông vừa rời khỏi phòng khám, chàng trai tóc tết cũng phát hiện điều bất thường: “Sao điện thoại tôi cũng mất mạng rồi?”

“Anh bạn, cậu còn có sóng không?”

Dụ Chỉ mở khóa điện thoại, màn hình đang hiển thị ứng dụng đọc truyện của nền tảng văn học JJ, không biết đã mở lên từ lúc nào.

Giao diện trống trơn, thanh tín hiệu ở đầu màn hình cũng trắng xóa.

Cậu khẽ nhíu mày, một cảm giác bất an len lỏi trong lòng: “Tôi cũng không có.”

Cùng lúc đó, tiếng điện từ từ máy tính vang lên dữ dội hơn, âm thanh tít tít càng lúc càng rõ rệt.

“Tè tè tít…”

“Tè tít, tít tè…”

“Tít… tít… tít…”

Dụ Chỉ bỗng nhiên nghĩ đến bộ tiểu thuyết mạt thế kia.

Đúng lúc đó, một âm thanh kéo dài chói tai vang lên: “Tí——————t”

Âm thanh ấy kéo dài đến mức khiến Dụ Chỉ dần nhận ra, đó không phải là tiếng ù tai của cậu, mà là một âm thanh có thật.

Không rõ đã trôi qua bao lâu, tiếng “tít” chấm dứt đột ngột, cả thế giới như bị đóng băng trong một khoảnh khắc tĩnh lặng tuyệt đối.

Ngay sau đó, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Hệ thống đã tải xong.”

“Xin toàn thể cư dân Trái Đất chú ý, hành trình bảo vệ Trái Đất chính thức bắt đầu ngay lập tức.”

Giọng nói này vừa như sát bên tai thì thầm, lại vừa như âm thanh vòm ba trăm sáu mươi độ, từ bốn phương tám hướng đồng loạt tràn tới.

“Hệ thống đang tiến hành liên kết…”

“Phòng livestream đang được kết nối…”

Những từ quen thuộc như “hệ thống”, “livestream” vang lên bên tai.

Giữa thế giới thực và những trang truyện giả tưởng, ranh giới dần trở nên mơ hồ, chồng lấn lên nhau.

Giọng nữ ngọt ngào, sống động như người thật, không để bất kỳ ai kịp phản ứng, lại tiếp tục: “Nhiệm vụ chính thức bắt đầu!”

“Xin toàn thể cư dân Trái Đất hãy hoàn thành nhiệm vụ chính — bảo vệ Trái Đất!”

Vừa dứt lời, trước mắt Dụ Chỉ xuất hiện một bảng điều khiển ánh sáng bán trong suốt.

[Đang quét thông tin cá nhân…]

[Phát hiện dị năng thiên phú nền tảng văn học JJ, đang ghi nhận…]

Dụ Chỉ: “???”

Dị năng gì? Thiên phú gì? Nền tảng gì cơ?

Ngay sau đó, bảng điều khiển biến thành giao diện giống y như phần mềm nền tảng văn học JJ trong điện thoại.

Giống y chang, đến mức cả chỗ trống trơn cũng giống.

Kho sách chẳng có gì cả.

Đọc gần đây cũng trống trơn.

Danh sách yêu thích… hử?

Ánh mắt Dụ Chỉ khựng lại. Trong danh sách yêu thích của cậu lại có một phân loại…[Dị năng của tôi].

Bên dưới còn có một dòng thống kê: Tổng cộng 1 loại.

Dụ Chỉ mở to mắt kinh ngạc, lập tức bấm vào phân mục đó.

[Dị năng 1: Tôi chỉ là một nhân vật qua đường mà thôi.]

[Giới thiệu chi tiết: Trước đây, bạn chỉ là một nhân vật bình thường, không lời thoại, không vai trò, không cốt truyện. Nhưng từ giờ trở đi, bạn sẽ không còn là một người vô hình nữa. Bạn sẽ…]

Dụ Chỉ hít sâu một hơi, khi lật sang trang tiếp theo, khóe môi đang cong lên bỗng đóng băng.

[Không có nhu cầu đi vệ sinh!!!]

[Đi vệ sinh là thời khắc con người yếu đuối nhất! Không còn “nỗi buồn ruột gan”, bạn đã mất đi một điểm yếu chí mạng! Hãy run sợ đi! Toàn thể nhân loại!]

Dụ Chỉ: “???”

Cái thứ này mà gọi là dị năng á?

Ai viết ra vậy? Có vấn đề à?!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play