Đương nhiên Nguyễn Ngưng hiểu nó có ý nghĩa gì, cô khoa tay múa chân, trong lòng mừng thầm, mặt thì nhíu mày: "Chỉ gấp đôi thôi sao? Dù sao thì có lẽ tôi đã khiến nam chính giảm mất mười ba đứa con."

Lời nói của hệ thống đầy sâu xa: "Ký chủ, chính ngài cũng nói là có lẽ."

"Đi đi." Nguyễn Ngưng đặt hai tay lên vô lăng, không nhịn được cười trộm: "Hôm nay tâm trạng tốt, về nhà ăn cơm thôi."

Bôn ba bên ngoài cả một ngày trời, Nguyễn Ngưng rất mệt mỏi, hơn nữa hôm nay tủ lạnh còn được làm mới nhiều gấp đôi nên cô quyết định tự thưởng cho mình một bữa ăn thật ngon.

Cơm? Không cần!

Nguyễn Ngưng lấy tôm tái chanh, chân vịt, xương vịt, chân gà, khoai tây, đậu miếng khô, mộc nhĩ và đậu nành từ trong không gian ra.

Cua cay thơm lừng.

Cá mực.

Nguyễn Ngưng cảm thấy chưa đủ phong phú, cô lại lấy sầu riêng, nho, dưa hấu, anh đào và chuối tiêu ra, bày đầy cả một bàn.

Mùa hè sao có thể thiếu kem được?

Trước đây cô chưa từng thử Rượu Mao Đài nên uống thử một ngụm, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Đương nhiên không thể thiếu trà sữa ngọt ngào.

Đã ba ngày chưa có bữa cơm nào ra hồn, khóe miệng Nguyễn Ngưng cong lên, cô không thèm đọc tiểu thuyết gốc mà mở TV lên, tìm một chương trình tạp kỹ nổi tiếng nhất, cho đến khi ăn no ợ một tiếng thì mới dừng lại, thoải mái nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi.

An nhàn.

Nửa tiếng sau, đã đến mười hai giờ đêm.

Nguyễn Ngưng lại tiến vào trạng thái chiến đấu, nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, mở tủ lạnh trong không gian ra.

Hệ thống nói hôm nay tốc độ làm mới sẽ tăng gấp đôi, Nguyễn Ngưng muốn biết quá trình diễn ra thế nào.

Suy nghĩ một hồi, cô lấy một chai nước lạnh ở ngăn thứ nhất tủ lạnh ra, không ngờ tay vừa mới chạm vào chai nước, tay trái của cô đột nhiên nhiều hơn một chai.

"Ồ?"

Nguyễn Ngưng lấy ra một ký thịt bò thì biến thành hai ký.

Lấy ra hai ký rưỡi thịt heo, thì hai tay nặng trĩu, suýt chút nữa đã bị tuột tay.

Một ngày có thể làm mới được năm ký thịt, nói cách khác trong một tháng có thể sản sinh ra một trăm năm mươi ký thịt, ba tháng là năm trăm ký.

Hơn nữa còn rất nhiều hoa quả và rau dưa khác, ngay cả nước khoáng, một ngày cũng có thể làm mới được năm mươi hai chai, chắc chắn là uống không hết.

Nụ cười trên mặt Nguyễn Ngưng càng tươi hơn, hai tay vội vàng dọn tất cả vật phẩm ở trong tủ lạnh ra, sau đó nhanh chóng cất vào trong không gian trữ hàng.

Một ngàn một trăm bốn mươi mét khối, chút đồ này cho vào cũng chỉ bằng vài giọt nước.

Sau đó, cô mở điện thoại lên.

Điện thoại cập nhật tiến độ giao hàng, ngày mai sẽ có hàng được giao tới.

Bên ngoài có rất nhiều việc phải làm, Nguyễn Ngưng không thể cứ ở kho hàng nhận hàng nên ngày hôm qua cô đã đăng thông báo tuyển dụng thời vụ trên diễn đàn tuyển dụng, lương một ngày là hai trăm tệ, thời gian làm việc là sáu ngày, chỉ cần giúp cô trông hàng và nhận hàng vào ban ngày là được, tiền lương sẽ được thanh toán theo ngày.

Bây giờ là thời gian kiểm tra kết quả, không biết có người nào nhận việc không.

Nguyễn Ngưng mở app đăng thông báo tuyển dụng ra, không ngờ điện thoại lại vang lên tiếng "ting ting ting"' liên tục, có rất nhiều tin nhắn được gửi đến hộp thư cá nhân của cô, khiến cô suýt chút nữa làm rớt điện thoại.

Công việc này hút người vậy sao? Chỉ là công việc bán thời gian thôi mà.

Nguyễn Ngưng nhấn vào mới hiểu được lí do.

Thì ra bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, có không ít sinh viên mới tốt nghiệp chưa tìm được việc làm, hoặc là họ muốn làm việc trong mùa hè để kiếm tiền nên có rất nhiều người trẻ muốn nhận công việc này.

Chọn tới chọn lui một hồi, Nguyễn Ngưng chọn một chàng trai trông khá khỏe khoắn trong số các tấm ảnh gửi đến, rồi gửi tin nhắn cho cậu ta.

Không phải là cô sợ kho hàng gặp chuyện không may mà vì trong số những vật tư cô mua có một vài món rất nặng đến lúc đó sợ là phải cần mấy thanh niên mới di chuyển được.

Đối phương phản hồi lại rất nhanh, hứa hẹn ban ngày cậu ta sẽ đi làm đúng giờ.

Ngày hôm sau, đúng 9 giờ Nguyễn Ngưng đến kho hàng, mở cửa cho cậu ta.

Cậu nhóc này quả thực rất vạm vỡ, nước da ngăm đen, nhìn qua trông có thể chịu đựng được cực khổ.

Hai người cũng không trao đổi quá nhiều, Nguyễn Ngưng chỉ nói là một ít hàng hóa do công ty đặt, buổi tối công ty sẽ sắp xếp người lại đây lấy hàng, sẽ cho cậu ta tan làm vào sáu giờ chiều hằng ngày.

Sắp xếp xong chuyện bên kho hàng, hôm nay Nguyễn Ngưng không đi mua xăng nữa, chủ yếu là sợ thường xuyên đến trạm xăng sẽ khiến người khác nhận ra mình.

Hôm nay nhiệm vụ hàng đầu của cô là mua than đá.

Trong giai đoạn cuối của thiên tai, nguồn cung cấp khí đốt tự nhiên trong các thành phố bị cắt đứt, muốn sống sót phải tìm nguồn lửa, bàn ghế trong nhà, cây cối trong khu dân cư, rừng ở ngoại ô và thậm chí cả sách ở trong thư viện cũng bị đem ra đốt hết.

Bây giờ có thể tích trữ năng lượng, đương nhiên là phải trữ càng nhiều càng tốt.

Ra khỏi thành phố đi đến nông thôn, Nguyễn Ngưng tìm được một nhà máy sản xuất than quả bàng.

Khi bước vào, Nguyễn Ngưng nhìn thấy mọi thứ đều hoang tàn, có lẽ vì những năm gần đây để bảo vệ môi trường nên những xưởng sản xuất than quả bàng như thế này đã phải vật lộn để tồn tại, mùa hè là mùa thấp điểm, hoạt động kinh doanh ế ẩm, toàn bộ nhà máy giống như một ngôi nhà với bốn bức tường lung lay sắp đổ.

Ông chủ cũng không thuộc dạng tư bản ngồi không, ông ta cùng với hai công nhân khác đứng cạnh khuôn đúc vừa làm vừa đùa giỡn, cả người dính đầy bụi đen, nhất là những nơi mồ hôi chảy qua trên mặt, cọ rửa muội than trên mặt thành những vệt như “sông”.

Thấy Nguyễn Ngưng đi vào, ông ta tạm dừng công việc trong tay, đi tới hỏi: "Cô bé, mua than sao?"

Nguyễn Ngưng gật đầu: "Một tấn than thế này có bao nhiêu viên?"

Ông chủ thấy cô là một cô gái trẻ tuổi, còn tưởng rằng do cha mẹ bảo tới: "Một tấn khoảng chừng tám trăm viên, cô muốn mua bao nhiêu, khoảng hai trăm viên không?"

Nguyễn Ngưng bắt đầu tính toán, thời kỳ lạnh nhất chắc chắn phải cần dùng nhiều lửa, nhưng có thể sử dụng thêm các nguồn năng lượng khác, bình thường cho dù mỗi ngày đều đốt than, một ngày 4 viên thì trữ hai mươi tấn sẽ có thể sử dụng trong mười năm.

Nguyễn Ngưng nói: "Tôi cần khoảng hai mươi tấn, ông chủ à, giá thấp nhất ông có thể đưa ra là bao nhiêu?"

Ông chủ ngạc nhiên: "Cô cần dùng nhiều như vậy?"

Chỉ cần bán được hàng, Nguyễn Ngưng dùng nó làm gì ông ta cũng không thèm quan tâm.

Ông chủ không giấu được sự ngạc nhiên trên mặt, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Than của chúng tôi là than tổ ong thân thiện với môi trường, thời gian cháy lâu, bình thường giá một tệ hai một viên, thật sự không thể hạ giá xuống thấp hơn được nữa, như vậy đi, tôi tính cho cô 900 tệ một tấn."

Nguyễn Ngưng: "850."

Ông chủ làm như rất khó khăn: "Này tôi thật sự không bán được, cô cũng biết bây giờ giá than trên thị trường là bao nhiêu rồi đấy, nhân công lại hiếm, việc kinh doanh của tôi cũng không dễ dàng gì."

Nguyễn Ngưng thấy ông ta thật sự vất vả: "Vậy lấy cái giá may mắn 880, cao hơn nữa thì ông chủ của tôi sẽ không đồng ý. Đúng rồi, ông có biết xung quanh đây chỗ nào bán than không khói không?"

Ông chủ vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng làm được một việc lớn, đang cân nhắc xem mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền: "Than không khói? Từ chỗ chúng tôi đi ra ngoài rẽ phải rồi đi khoảng một cây số có một nhà bán than không khói."

Nguyễn Ngưng lại hỏi: "Có cơ sở kinh doanh gỗ không, tôi muốn mua một ít phế liệu."

Ông chủ lại giới thiệu một hồi, Nguyễn Ngưng ghi lại từng cái, cuối cùng hai người giao hẹn cứ ba ngày sẽ giao hàng một lần, giao bao nhiêu thì thanh toán bấy nhiêu.

Sau đó, Nguyễn Ngưng tìm được xưởng lao động phổ thông bán than không khói kia, vì chỉ dùng trong mùa lạnh, hơn nữa giá còn lên đến ba ngàn một trăm tệ một tấn, nên cô chỉ mua năm tấn.

Cũng chính là năm nghìn ký.

Thực ra nhà máy này còn bán loại bếp lò hay còn gọi là bếp nấu vừa đốt than, củi, vừa có ống khói, bếp chủ yếu làm bằng thép không gỉ, phía trên có bàn kính cường lực đường kính một mét hai, có thể đun nước nấu cơm, bên cạnh bếp lò còn có một lò nướng nhỏ, có thể dùng để nướng khoai lang vào mùa đông.

Sau khi đốt, một cái bếp lò có thể đun được hai mươi bình nước nóng.

Đây chính là thứ vũ khí lạnh. 

Nguyễn Ngưng không biết đến lúc đó cô có thể lắp đặt nó được hay không, nhưng ngẫm lại khi đó có lẽ cha cô sẽ đến nên chắc là không có vấn đề gì.

Nhưng vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng các biện pháp đề phòng.

Sau khi hẹn thời gian và địa điểm giao hàng, Nguyễn Ngưng tìm thêm hai nhà máy chế biến gỗ rồi mua hết phế liệu của bọn họ, khối lượng khoảng sáu bảy tấn, tổng cộng hơn hai nghìn nhân dân tệ.

Hơn ba mươi tấn nhiên liệu, có thể đủ cho nhà bọn họ dùng rất lâu.

Bởi vì phải đặt lại lò sưởi, Nguyễn Ngưng thấy mình cần mua một số vật tư xây dựng, đúng lúc cô đang ở ngoại ô nên tiện thể mua thêm bùn, bê tông, dây điện, đường ống, sơn chống thấm, keo chống thấm và một vài thứ khác.

Trên đường đi có rất nhiều cửa hàng kim loại, Nguyễn Ngưng đi vào mua cưa điện, cờ lê, tua-vít, máy khoan, máy bơm hơi.

Còn mua thêm xích khóa.

Ngoài ra ở đây cô còn tìm được một xưởng nhỏ trồng nấm ăn, giờ còn chờ gì nữa, trong tủ lạnh của Nguyễn Ngưng vẫn chưa có thứ này nên cô nhanh chóng mua nó về.

Nên biết rằng ở thời tận thế nấm rất phổ biến, chúng sinh trưởng không cần đất, thậm chí không cần ánh sáng mặt trời, thời gian sinh trưởng ngắn, có thể thu hoạch nhanh nhất sau hai mươi ngày, cho nên nó đã trở thành một trong những thực phẩm vô cùng phổ biến.

Mua một bao nấm, Nguyễn Ngưng học một biết mười, phát hiện có thể trữ phôi giống nấm, tuy cô không biết trồng nhưng chắc mẹ của cô cũng có sở thích này, hơn nữa còn có thể tăng thêm một phần bảo đảm cho bản thân.

Cô còn mua thêm hai cái máy trồng trọt!

Sau khi tìm kiếm một cửa hàng hạt giống trên bản đồ, Nguyễn Ngưng đến đó và mua năm túi lớn đựng các loại hạt giống rau củ khác nhau như rau xà lách, rau mùi, cải cúc,... và dây khoai lang chưa ra củ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play