[Tại sao chứ?]

Hạ Quất không thể hiểu nổi. Rõ ràng có xe nhưng Thương Lục lại nhất quyết đi bộ.

Anh thản nhiên nói: “Bây giờ là 9 giờ 13 phút sáng. Hôm qua, lúc 6 giờ 24 phút chiều, nhóc biến thành mèo. Trừ đi thời gian nhóc chuyển lại thành người mấy lần, thì nhóc đã duy trì trạng thái này được khoảng 9 tiếng. Tôi cần quan sát xem khi năng lượng cạn dần, nhóc có thể duy trì bao lâu.”

Hạ Quất “ồ” một tiếng.

Thương Lục mở cửa ghế phụ, ngồi vào trong xe.

“Nếu nhóc biết lái xe, vậy chúng ta cứ ở đây chờ, xem khi nào nhóc không giữ được nữa mà biến trở lại.”

Hạ Quất nhìn đám xác sống đang lảng vảng xung quanh, mặt mày méo xệch.

Nếu cô biến lại thành người ngay lúc này, chẳng phải tự tìm chết sao?

“Làm sao?”

Thương Lục vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, bình tĩnh nhìn cô.

Hạ Quất mở miệng định nói, nhưng rồi lại nhớ ra bây giờ mình không thể nói tiếng người.

Bất đắc dĩ, cô đành nhảy lên ghế lái. Trên ghế có một chiếc khăn tay của Thương Lục, che đi vết máu loang lổ.

“Đừng nghịch bẩn, tối qua vừa rửa chân xong.”

Hạ Quất chợt thấy cảm động, anh đối xử với cô thật tốt.

Thương Lục chồm người qua, đóng cửa xe từ bên trong, vô tình áp sát cô.

Hơi thở cô thoáng khựng lại.

Yết hầu sắc nét, xương quai xanh mảnh dẻ, chiếc sơ mi hơi mở cúc đầu tiên... Cô vô thức nhìn xuống, nhìn xuống nữa…

“Meoooo!!”

Cả mặt Hạ Quất nóng bừng, lập tức giơ hai chân lên che mắt.

Thương Lục khóa cửa xe, rút người về. Nhìn con mèo nhỏ đang vùi mặt vào chân, anh bóp nhẹ sau gáy cô.

“Đàng hoàng chút đi.”

Cô quay đầu, nhắm mắt lại, không thèm nhìn anh nữa.

Tim cô đập loạn xạ trong l*иg ngực.

Một người đàn ông mạnh mẽ, lạnh lùng nhưng lại dịu dàng với cô như vậy, ai mà không thích chứ?

Thương Lục nhìn cô cuộn tròn thành một cục, trông y như một cái đùi gà mập mạp, bật cười.

Anh ôm cô vào lòng, bắt đầu vuốt ve.

Ngón tay dài thon nhẹ nhàng lướt từ đỉnh đầu đến tận đuôi, nắm lấy cái đuôi rồi vừa xoa vừa nắn. Sau đó anh gãi gãi dưới cằm, tay trượt xuống bụng mềm mại, nhẹ nhàng xoa bóp.

Hạ Quất sướиɠ đến mềm oặt, biến thành một chiếc “bánh mèo” phẳng lì.

Thế nhưng…

Bàn tay Thương Lục tiếp tục trượt xuống, chạm vào một nơi không nên chạm.

Cô vô thức co chân, kẹp lấy tay anh.

“Meooo…”

Đôi mắt màu hổ phách của cô hơi mở ra, giọng mèo mềm nhũn, run run. Cô giơ chân đẩy tay anh ra, cả mặt đỏ bừng.

Vừa nãy cô còn suy nghĩ lung tung về anh, kết quả là bây giờ anh đã xoa đến chỗ không nên xoa!

“Gì vậy? Không thoải mái à?”

Thương Lục nghi hoặc, lại nhẹ nhàng day day, đầu ngón tay còn gõ nhẹ mấy cái.

“Đêm qua nhóc vẫn còn ổn mà.”

“Meooo!!”

Hạ Quất vội lật người, đè tay anh xuống, rồi dùng chân sau đá tay anh văng ra.

Tối qua cô thoải mái đến mức ngủ thϊếp đi, rốt cuộc đã bị anh chiếm lợi bao nhiêu chứ?

Thương Lục nheo mắt, không nói không rằng liền ôm cô trở lại.

Lần này, anh xoa từ đỉnh đầu, đến tai, đến cằm, đến chân, rồi đến bụng và đuôi, nhất định phải sờ hết một lượt mới chịu buông tha.

“Nếu muốn sống sót trong thế giới này, thì ngoan ngoãn mà để tôi xoa đi.”

Hạ Quất nằm im trong lòng anh, cảm nhận bàn tay anh vuốt qua từng tấc lông, lười biếng đến mức chẳng buồn nhúc nhích.

Quả nhiên, ôm đùi đại lão cũng phải có giác ngộ.

Thứ cô bán không phải là nhan sắc, mà là “miêu sắc”.

Sau khi đã tận hưởng trọn vẹn, Thương Lục mới thấy hài lòng, trên người dính đầy lông mèo nhưng anh vẫn chưa thấy chán. Những con mèo bình thường chắc chắn không ngoan ngoãn thế này.

Anh phủi lông dính trên áo, một tay ôm mèo, một tay mở cửa xe, bước ra đường.

Hạ Quất vùi trong lòng anh, nghi hoặc kêu một tiếng.

“Nhóc rụng lông nhiều, chắc do ăn quá nhiều muối.”

Anh cúi đầu nhìn cô.

“Xem ra không thể cho nhóc ăn đồ ăn thường được nữa, vẫn nên quay về với thức ăn cho mèo.”

Thương Lục vừa nói vừa vuốt lông cô, ánh mắt quét quanh tìm tiệm thú cưng.

“Lần này mua cho nhóc một ít, không được lén vứt đi nữa.”

Hạ Quất lập tức bật dậy, bám lên vai anh, vươn đầu ra trước mặt anh, giơ chân chỉ vào đầu mình.

“Meo, meo meo meo, meoooo!”

[Anh nhìn kỹ đi! Lúc là người tôi cũng bị rụng tóc mà! Phải tìm dầu gội chống rụng tóc chứ!]

Thương Lục đè con mèo trong lòng xuống, nhẹ nhàng ấn cô vào lòng.

“Được rồi, ngoan nào.”

Hạ Quất vùng vẫy, rồi bất chợt nhảy xuống đất, phóng thẳng vào một cửa hàng tiện lợi bên đường.

Bên trong, giá hàng đổ nghiêng ngả, đồ đạc lăn lóc khắp nơi.

Cô đi loanh quanh trong khu vực đồ gia dụng, lục lọi giữa đống chai lọ vương vãi. Đột nhiên, cô sáng mắt, đôi tai khẽ giật giật, rồi dùng chân trước kéo ra một chai dầu gội.

Cô đẩy chai dầu về phía Thương Lục, ra hiệu cho anh nhìn.

“Meo.”

[Lấy cái này cho tôi.]

Thương Lục ngồi xuống, nhìn con mèo quýt nhỏ đang tha thiết đẩy chai dầu gội chống rụng tóc về phía mình, đôi mắt đen láy lấp lánh mong chờ.

Anh im lặng vài giây, rồi thản nhiên ném chai dầu sang một bên.

“Con người rụng tóc là chuyện bình thường. Tốc độ rụng của nhóc vẫn trong mức ổn định, không cần đến cái này.”

Hạ Quất tức muốn nổ phổi.

Cô há miệng định phản bác, nhưng thứ phát ra vẫn chỉ là tiếng mèo kêu.

Hạ Quất giậm giậm chân, sau đó chạy về phía một kệ hàng chưa đổ sập rồi nhanh chóng biến lại thành người.

Cô tận dụng kệ hàng che chắn tầm mắt của Thương Lục, cố gắng kiềm chế sự xấu hổ, vòng tay ôm lấy ngực rồi lên tiếng: “Mèo rụng lông là chuyện bình thường, nhưng tôi tuyệt đối không ăn thức ăn cho mèo!”

“Gàoooo!”

Một con xác sống nhân viên siêu thị còn chưa xuất hiện đã gầm rú inh ỏi. Nó bò ra từ đống đổ nát, khuôn mặt méo mó, cử động chậm chạp rồi lao về phía cô.

Nhưng Hạ Quất đã hiểu quy luật của lũ xác sống này. Bình thường, chúng di chuyển khá chậm, nhưng một khi có con mồi tiến vào phạm vi một mét, chúng sẽ bùng phát tốc độ cực nhanh để vồ lấy đối phương. Cô từng xui xẻo bị cắn cũng vì không lường trước điều này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play