Thương Lục túm lấy gáy cô, quơ quơ con dao phẫu thuật trước mặt mèo: “Biết sai chưa?”
Mèo quýt nhỏ co rúm lại, đôi mắt tròn xoe phát sáng trong bóng tối bị ánh dao phản chiếu làm chói mắt, lập tức nhắm tịt lại.
“Meo…”
[Tôi sai rồi…]
Thương Lục tiếp tục lay lay con dao: “Còn dám vứt thức ăn nữa không?”
“Meo…”
[Không dám nữa…]
Anh nhìn con mèo nhỏ tội nghiệp bị mình xách lên, bốn chân mềm oặt lủng lẳng trong không trung, cả người trông như mất hết sức sống.
Bỗng nhiên anh thở dài, đặt cô lên vai rồi vỗ nhẹ: “Thôi được rồi, không muốn ăn thì đừng ăn.”
Anh gãi nhẹ cằm cô, nhắc nhở: “Cũng đừng dễ dàng tốt bụng với người khác.”
Bên ngoài, lũ xác sống đã đến gần. Mùi máu trên cửa kí©h thí©ɧ bản năng săn mồi của chúng, khiến chúng điên cuồng lao vào đập cửa. Tiếng "rầm rầm" vang lên không ngớt, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Hạ Quất hoảng sợ ôm chặt cổ Thương Lục, vô thức đặt móng vuốt lên động mạch trên cổ anh.
Thương Lục khựng lại, sau đó đưa tay ra, thản nhiên di chuyển bàn chân cô sang chỗ khác.
RẦM!
Cánh cửa cuối cùng cũng bị phá tung. Ba con xác sống mất đà lao thẳng vào trong, đổ rạp xuống đất.
Hạ Quất run lên, ngay lập tức căng người cảnh giác.
Lũ xác sống chậm rãi bò dậy, lê bước loạng choạng, đảo mắt tìm kiếm mục tiêu. Nhưng chúng hoàn toàn phớt lờ một người, một mèo đứng ngay trước cửa.
Trong căn hộ đối diện, một người đàn ông cầm dao bếp đứng bên mắt mèo, nheo mắt quan sát. Thấy ba con xác sống đã phá cửa xông vào căn hộ bên kia, khóe môi hắn ta xấu xa nhếch lên.
Hắn ta quay lại nói với những kẻ bên trong: “Xong rồi, xác sống vào rồi. Chờ nó ăn sạch người bên đó rồi rời đi, chúng ta sẽ qua tìm đồ ăn.”
Người phụ nữ bị thương ngồi co ro trong góc, hai tay ôm chặt cánh tay rướm máu, gương mặt đẫm nước mắt. Cô ta không ngờ bạn trai mình lại nhẫn tâm làm vậy.
Người đàn ông cầm dao chẳng buồn an ủi cô ta, cơn đói đã chiếm trọn đầu óc hắn ta. Hắn ta tiếp tục dán mắt vào mắt mèo để quan sát.
Cặp đôi còn lại ngồi trên sofa, kiên nhẫn chờ cơ hội xông vào cướp sạch đồ ăn.
Người cầm dao nhìn chằm chằm căn hộ đối diện, nhíu mày.
Ba con xác sống vừa đi vào không lâu thì lại lững thững bước ra.
Hắn ta kinh ngạc.
“Sao chẳng nghe thấy tiếng gào thét nào?”
Lũ xác sống chậm chạp rời đi. Cửa chống trộm nhà đối diện vẫn mở toang.
Hắn ta nhớ lại hương thơm của mì bay ra lúc căn hộ kia mở cửa, bụng hắn ta lập tức réo lên.
Cắn răng, hắn ta quyết định liều một phen.
Hắn ta ra hiệu cho ba người còn lại theo sau, rón rén bước sang căn hộ đối diện. Vừa ló đầu vào trong, hắn ta thấy bên trái là tường, bên phải là một không gian tối om…
Chưa kịp phản ứng, một lưỡi dao phẫu thuật sắc lạnh đột ngột vung lên.
Đôi mắt hắn trợn to, khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, thứ hắn ta nhìn thấy là đôi mắt vô cảm phía sau cặp kính gọng vàng.
Dao bếp trong tay hắn ta rơi xuống sàn với một tiếng keng giòn tan. Cơ thể hắn ta đổ sụp xuống, máu chưa kịp bắn ra thì ba người còn lại đã sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng ngay khi họ vừa định lao về căn hộ cũ, cánh cửa trước mặt họ bỗng đóng sầm lại.
Cạch.
Không ai chạm vào, nhưng cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Ba người sợ chết khϊếp. Bọn họ cúi xuống, chỉ thấy ngay trước cửa là một con mèo quýt, đôi mắt lạnh băng đang chăm chú nhìn họ.
Thương Lục ung dung bước ra khỏi căn hộ, vung tay hất sạch vết máu còn vương trên dao.
Ba kẻ còn lại hoảng loạn bỏ chạy.
Cặp đôi kia rối trí, chẳng màng đến việc trời đã tối hay khu chung cư đầy rẫy xác sống. Cả hai chạy thục mạng xuống tầng. Không đầy ba mươi giây sau, tiếng thét thảm thiết vang lên, theo sau là tiếng gầm gừ của lũ xác sống.
Người phụ nữ bị thương co rúm lại, ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy.
Cô ta nhìn chằm chằm Thương Lục, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Ánh trăng hắt xuống hành lang, phủ lên người đàn ông một quầng sáng nhợt nhạt, khiến khí chất của anh càng thêm lạnh lẽo.
Hạ Quất do dự bước đến, rụt rè cọ cọ vào chân anh, khe khẽ kêu một tiếng.
Anh cúi xuống, nhấc bổng cô lên, tiện tay xoa nhẹ chiếc đuôi bông xù.
Sau đó, anh thản nhiên đá xác người đàn ông qua một bên, đóng cửa lại.
Hạ Quất vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm đã qua.
Cô cố gắng lờ đi người phụ nữ ngoài cửa, nhặt quần áo dưới sàn rồi chạy vào phòng ngủ, nhanh chóng mặc lại đồ.
Khi cô bước ra ngoài, Thương Lục đang xịt nước hoa lên người.
Hình như anh cực kỳ ghét mùi máu, xịt đến mức cả căn phòng đều tràn ngập hương thơm mát lạnh.
Hạ Quất đi đến, đúng lúc anh mở ngăn bí mật trong chiếc vali bạc.
Bên trong xếp ngay ngắn hơn hai mươi chai nước hoa.
Hạ Quất khó tin chứng kiến người đàn ông này có sở thích đặc biệt với nước hoa.
Thương Lục liếc cô một cái, rồi đóng nắp vali, lấy ra một chai nước suối, đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Hạ Quất cũng muốn làm như vậy, nhưng trong balo của cô đã hết sạch nước.
“Lại đây.”
Giọng nói của Thương Lục bất ngờ vang lên.
Cô chần chừ bước đến, thấy anh vừa rửa mặt xong. Trên kính mắt và gương mặt anh còn vương vài giọt nước, hàng mi dài vẫn ướt, phần tóc mái hơi rũ xuống, khiến anh trông có vẻ hiền lành vô hại hơn thường ngày.
Thương Lục giơ lên chai nước đã vơi nửa, bình thản nói: “Biến thành mèo đi.”
Hạ Quất đành ngoan ngoãn làm theo.
Anh bế cô lên, đặt vào bồn rửa mặt, một tay nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, tay kia nghiêng chai nước, để dòng nước chảy xuống.
“Rửa chân đi.”
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Hạ Quất tựa người vào lòng anh, để mặc anh dịu dàng xoa bóp từng bàn chân nhỏ. Thỉnh thoảng, anh còn dùng ngón tay ấn nhẹ vào đệm thịt mềm mại.
Cảm giác hơi nhột, khiến cô vô thức cào nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Thương Lục lật chân cô lên, tỉ mỉ quan sát móng vuốt sắc nhọn ẩn dưới lớp đệm thịt.
“Mai tìm tiệm thú cưng, mua cho nhóc một cái bấm móng.”
Hạ Quất rúc vào lòng anh, thoải mái đến mức mắt cũng sắp nhắm tịt lại.
Sau khi rửa sạch bốn chân nhỏ, Thương Lục bế cô lên giường, rồi thản nhiên xoa đầu, vuốt lông, xoa xoa nắn nắn.
Cô lười biếng kêu lên một tiếng “meo”, âm thanh nhỏ nhẹ như tiếng gầm gừ của mèo khi được vuốt ve.
“Được rồi, ngủ đi.”
Anh nằm xuống bên cạnh, một tay đặt lên cái bụng mềm mại của cô. Sau khi tháo kính ra và đặt sang một bên, anh nhắm mắt lại.
Hạ Quất cũng từ từ nhắm mắt, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Giữa đêm khuya, Thương Lục mở mắt.
Anh lặng lẽ quan sát con mèo nhỏ đang cuộn tròn bên cạnh.
Trọng lượng khi ôm cô trên tay không giống người trưởng thành, mà chỉ như một con mèo bình thường. Có lẽ, dị năng vốn dĩ là thứ khó lý giải.
Anh giơ tay, khẽ vuốt nhẹ lên đôi tai mềm mại của cô.
Hạ Quất vô thức giật nhẹ tai, rồi lại ngủ say.
Ánh mắt Thương Lục tối lại, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt. Anh đưa ngón tay vào miệng cô, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc răng nanh sắc nhọn.
“Thật tò mò... liệu dị năng này có thể nhân rộng được không?”
…
Hạ Quất tỉnh dậy trong cảm giác chao đảo.
Mặt trời đã lên cao. Cô ngáp dài, vừa mở mắt đã thấy mình đang nằm trên vai Thương Lục. Anh đang đi bộ trên đường, mang cô theo như thể cô là một món phụ kiện.
Cô vội vã giơ chân trước, vỗ nhẹ vào vai anh để ra hiệu dừng lại.
“Đói à?”
Lần này, anh không đưa thức ăn cho mèo nữa mà lấy ra một cái bánh mì mềm, đưa đến trước mặt cô.
Hạ Quất nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi vai anh, ngẩng đầu nhìn chiếc xe hơi đỗ ven đường, rồi dùng chân trước chỉ vào nó.
“Meo meo meo?”
[Sao anh không lái xe?]
Thương Lục nhìn chiếc ô tô màu bạc, cửa xe vẫn mở, ghế lái dính đầy vết máu. Chìa khóa vẫn còn cắm trên vô lăng.
“Tôi không biết lái.”
Anh thản nhiên đáp, rồi tiếp tục cất bước.
“Meo meo!”
[Tôi biết lái!]
Hạ Quất phấn khích nhảy cẫng lên, rồi phi thẳng lên nắp capo xe.
Thương Lục nhìn bộ dạng háo hức của cô, lập tức hiểu ra ý đồ.
“Không được.”
Anh cúi đầu xem đồng hồ.
“Bây giờ chưa phải lúc.”