Vì việc này liên quan đến phi tần cùng cung nữ trong hậu cung, nên các quan viên không tiện nhúng tay, nhưng Đới Bằng thì lại khác. Thứ nhất, hắn thường ngày có thể tự do ra vào nội cung; thứ hai, hắn hầu hạ tiên đế đã nhiều năm, đối với những thủ đoạn tranh sủng của phi tần trong cung, hắn nắm rõ như lòng bàn tay. Bởi vậy, hắn chính là người thích hợp nhất.

Đới Bằng hiểu rõ Hoàng thượng đích danh gọi hắn đến là để có một câu trả lời xác đáng, liền vội vàng biểu lộ trung tâm:
“Nô tài lập tức đi làm, ngày mai nhất định khiến Hoàng thượng hài lòng!”

Sau khi lui xuống, hắn lập tức sai người liệt kê danh sách những ai từng tham dự yến tiệc tại Trụy Hà cung hôm đó.

Chỉ là một chuyện nhỏ như đẩy người ngã, so với những án mạng từng xảy ra liên miên khi tiên đế còn tại vị thì thật chẳng đáng là gì, bởi vậy mấy tiểu hoạn quan đều cảm thấy Hoàng thượng hẳn là có lòng thiên vị Ninh Tiệp dư. Có người liền nói:
“Hoàng thượng đây là đang thay Ninh Tiệp dư xả giận đó.”

Đới Bằng liếc hắn một cái:
“Ngươi chỉ nghĩ được có vậy thôi sao?”

Chẳng lẽ không phải? Mấy tiểu hoạn quan ngơ ngác nhìn nhau.

Đới Bằng cười lạnh một tiếng:
“Xả giận chỉ là thứ yếu. Những phi tần này gan to bằng trời, Hoàng thượng ban cho người ta một cây đàn ngọc mà cũng không cam lòng, còn có thể khiến người được thưởng bị thương — chẳng phải là công khai khiêu khích Hoàng thượng ư? Ngươi nghĩ Hoàng thượng có thể dung tha sao?”

Thì ra là vậy, mấy tiểu hoạn quan đều lộ vẻ kính phục:
“Vẫn là công công hiểu rõ thánh tâm.”

Đới Bằng khoanh tay, nhàn nhạt nói:
“Thánh tâm ra sao, thiên hạ không ai đoán nổi, trừ khi chính Hoàng thượng nguyện ý để người ta biết.”
Chẳng phải thánh chỉ vừa rồi chính là lời rõ ràng nhất rồi ư? Không cần hắn đoán nữa.

Bọn họ… vẫn cần phải học nhiều.

Lại nói, Bách Thanh đưa Ninh Anh trở về điện Đường Lê, trên đường không nhịn được nhắc nhở:
“Ninh Tiệp dư, người khó khăn lắm mới được đến Văn Đức điện, hẳn nên tranh thủ nói chuyện với Hoàng thượng nhiều hơn một chút.”

Vừa rồi hắn thấy rõ biểu hiện của Ninh Anh, có cơ hội mà lại không biết nắm lấy. Hoàng thượng còn nắm tay nàng nữa, nàng cũng rút tay về — chẳng lẽ không thể để Hoàng thượng giữ lâu một chút? Đó là điều bao nhiêu phi tần có cầu cũng không được kia mà. Bách Thanh nói:
“Ninh Tiệp dư, người cũng nên nghĩ cho tương lai của mình chứ.”

Ninh Anh đáp:
“Bách công công, ta đang nghĩ cho tương lai mình đấy thôi.”
Đã dốc hết tất cả mà vẫn không đổi lại được gì, nàng còn cố gắng làm chi? Giữ lại chút sức, còn có thể sống lâu thêm mấy năm.

Bách Thanh đầy vẻ nghi hoặc, lời này là có ý gì?

Tại chính điện, Khởi Vân vẫn luôn canh thời gian, ước tính Ninh Tiệp dư ở bên điện với Bách Thanh đi mất bao lâu. Nếu lâu, e là đã thị tẩm rồi — mà nếu thế, thì không còn là chuyện tốt, mà là uy hiếp to lớn đối với chủ tử nàng. Trong mắt nàng, chuyện đó tuyệt đối không thể để xảy ra.

May mà, chỉ nửa tuần trà sau, Ninh Anh đã quay về.

Trừ thời gian qua lại, thì nàng ở cùng Hoàng thượng cũng không lâu, ngắn như vậy chắc không thể làm được gì.

Khởi Vân thở phào, vội vàng chạy đi bẩm báo cho Dương Chiêu nghi.

“Ninh Tiệp dư đã trở về.”

Dương Chiêu nghi bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm đi đôi chút, thản nhiên hỏi:
“Là Bách công công đưa về sao?”

“Vâng.”

Dương Chiêu nghi hơi nhíu mày. Nàng vẫn luôn thắc mắc tại sao Hoàng thượng lại đột ngột triệu kiến Ninh Anh, chẳng lẽ là vì Thái hậu? Thái hậu không nghe được khúc cầm của Ninh Anh, có khi đã kể khổ với Hoàng thượng? Nếu đúng vậy, thì Ninh Anh cũng xem như họa phúc tương liên.

Bất quá, cũng đừng vội mừng. Trong tình cảnh hậu cung hiện giờ, nàng ta càng được chú ý thì lại càng nguy hiểm, lần sau e là không chỉ đơn giản là một cú ngã.

Khóe môi Dương Chiêu nghi khẽ nhếch.

Lúc này, vài cung nữ vội vàng chạy ra đón Ninh Anh trở về, nôn nóng hỏi han:
“Hoàng thượng có nói gì với chủ tử không?”

Thấy các nàng vẻ mặt mong chờ, Ninh Anh nhàn nhạt nói:
“Không nói gì nhiều, chỉ hỏi ta chuyện bị ngã.”

“Còn gì khác không?”

“Không có.”
Nàng cũng không muốn nói chuyện Hoàng thượng đã nắm tay mình, lời như thế, dễ khiến người ta hiểu lầm.

Hồng Tang thở dài trong lòng, nghĩ: Hoàng thượng lần đầu triệu một phi tần đến Văn Đức điện, sao lại chỉ hỏi mỗi chuyện đó? Thế chẳng bằng để hoạn quan truyền lời là được. Nhưng mà... ánh mắt nàng đảo một vòng, rồi chợt mừng rỡ:
“Chủ tử, Hoàng thượng chắc chắn là có ý với người rồi! Hoàng thượng việc bận rộn trăm bề mà vẫn đặc biệt dành thời gian vì chuyện này, chắc chắn trong lòng người là có chủ tử đấy!”

Ninh Anh nhìn Hồng Tang bằng ánh mắt khâm phục — nàng ấy quả thực giỏi an ủi người khác.

Thấy Ninh Anh vẫn vẻ mặt không tin, Hồng Tang thầm nghĩ: Cứ chờ mà xem, nàng nhất định không đoán sai đâu.

Cùng lúc đó, tại cung Vĩnh An, Thái hậu vui đến không khép được miệng.

“Xem xem, trước đó còn thờ ơ không để tâm, sau lại sai người truyền Ninh Tiệp dư tới — xem ra trước đó là nó chưa khai ngộ thôi.”

Thấy Thái hậu cười đến không ngớt, Giang ma ma thu tay lại không đấm lưng nữa, cúi mình nói:
“Xin chúc mừng nương nương, rốt cuộc cũng trông thấy ngày này.”

Nào ngờ Thái hậu lại lắc đầu:
“Giờ mà nói chúc mừng thì còn hơi sớm. Nếu có một ngày nó thật sự lâm hạnh Ninh Tiệp dư, bản cung mới yên tâm được, còn phải đợi thêm nữa.”

“Hay là nương nương ban thưởng chút gì cho Ninh Tiệp dư?” Giang ma ma đề nghị.

Thái hậu mỉm cười, đang định suy nghĩ xem thưởng gì, nhưng chỉ một chốc lại đổi ý:
“Không, không được, bản cung không thể đánh rắn động cỏ. Hắn khó khăn lắm mới chịu bước một bước, nếu bản cung lập tức ban thưởng cho Ninh Tiệp dư, có khi lại khiến Huyền nhi không vui, vậy thì hỏng mất. Dạo này, cứ tiếp tục quan sát thêm đã.”

Đang nói, bên ngoài điện có một cung nữ vội vàng chạy đến, thì thầm điều gì đó với cung nữ thân cận của Thái hậu là Hổ Phách, Hổ Phách nghe xong liền lập tức chạy vào điện.

Nghe nói Tổng quản Đới dẫn theo bọn hoạn quan đến Ngọc Thúy Hiên, Thái hậu kinh hãi không thôi.

Bà chỉ biết Tần Huyền Mục triệu kiến Ninh Anh, chứ nào hay người còn sai Đới Bằng đi điều tra.

"Chẳng lẽ là muốn tra chuyện hôm đó?" Thái hậu dù lòng có nghi ngờ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa hề động thủ, chẳng ngờ được đứa con trai này của bà lại thực sự muốn tra cho ra nhẽ.

Giang ma ma cũng vô cùng kinh ngạc: "Xem ra Hoàng thượng thật lòng đặt Ninh Tiệp dư trong tâm rồi."

Thái hậu chợt than khẽ một tiếng.

Hài tử kia mất mẹ từ sớm, sau đó lần lượt được hai vị phi tần nuôi nấng, ai ngờ cả hai đều lần lượt qua đời. Dù khi ấy hắn mới tám tuổi, nhưng cũng chưa chắc đã chẳng còn nhớ gì...

"Thôi vậy, cứ để nó tra cho rõ cũng tốt."

Thái hậu không can dự.

Hôm sau, Ninh Anh tỉnh dậy, còn đang nằm trên giường đã nghe bên phòng cạnh có tiếng các cung nữ thì thầm, tựa hồ có chuyện trọng đại gì vừa xảy ra.

Nàng hơi nghi hoặc, gượng dậy nói: "Hồng Tang."

Hồng Tang vội vàng bước đến, mặt mày rạng rỡ.

"Chuyện gì vậy ?" Ninh Anh nhìn nàng, "Các ngươi đang bàn gì thế?"

Bạch Quyên đáp: "Chủ tử, mới nửa canh giờ trước, Lưu Quý nhân đã bị phán xử trục xuất rồi."

Đây là một hình phạt trong cung, phế bỏ vị phận, trục xuất khỏi hoàng cung, cả đời không được bước chân vào kinh thành. Nhưng Lưu Quý nhân sao lại bị xử như thế? Ninh Anh thầm nghĩ, nàng từng nghi ngờ Lưu Quý nhân là kẻ đã đẩy mình, bởi tính nàng ta nóng nảy, trong sách cũng là người đầu tiên phạm sai lầm. Có điều nàng vẫn chưa điều tra được rõ ràng.

Hồng Tang không đợi hỏi, đã vội giải thích: "Chủ tử, là Hoàng thượng sai công công Đới đi điều tra, hôm đó chính là người của Lưu Quý nhân… hừ, giờ thì không còn là quý nhân nữa rồi, là Lưu Cẩm sai người ra tay đẩy chủ tử, mới khiến người bị thương."

Ninh Anh không ngờ Tần Huyền Mục lại thật sự cho người điều tra việc ấy. Hôm qua hắn cũng chẳng nói một lời.

"Chủ tử xem, Hoàng thượng thương người biết chừng nào, không nỡ để người chịu tổn thương đấy."

Quả thực là ăn nói linh tinh hết chỗ chê, Ninh Anh nghiêng mắt lườm Hồng Tang một cái, không thèm để ý đến nàng.

Lần này quả là gây chấn động không nhỏ.

Sau khi dùng xong điểm tâm, Ninh Anh liền nhận được lời mời của Chiêu nghi Dương.

Nàng nhanh chóng đến chính điện.

Trong điện đốt hương nhè nhẹ, mùi thơm thanh đạm, tựa hồ là hương ngải, thường dùng trong thư phòng để xua côn trùng. Mà ở chỗ Chiêu nghi Dương đúng là có không ít sách vở thật.

Nghe báo nàng đã tới, Chiêu nghi Dương bước ra, khẽ cười: "Hôm nay muội dậy muộn thật đấy."

Ninh Anh đáp: "Tỷ tỷ Chiêu nghi nói vậy là ý gì?"

"Vừa rồi ta còn thấy Lưu Quý nhân kia bị kéo qua từ phía Ngọc Thúy Hiên, khóc lóc tê tâm liệt phế, van xin bọn hoạn quan đừng đuổi ra ngoài, miệng không ngừng gọi Hoàng thượng, nói mình trung tâm son sắt đến nhường nào. Nhưng Hoàng thượng đâu có đến nhìn nàng ta một cái chứ, muội nói xem có phải nực cười không? Lưu Quý nhân này đúng là… tự chuốc họa." Dương Chiêu nghi dừng một chút, "Đáng đời."

Nàng đã sớm đoán được kết cục của Lưu Quý nhân, chỉ không ngờ lại đến nhanh đến thế.

Có thể tưởng tượng ra đó là cảnh tượng ra sao, đúng là tự làm tự chịu. Nhưng cái gọi là “phán xử trục xuất” này... Ninh Anh ngẫm kỹ, lại có chút hâm mộ.

Bị phế vị cũng chẳng chịu khổ hình, còn được về nhà, cùng lắm là không được lưu lại kinh thành, cũng không thể tái giá, song so với việc chết già trong cung thì chẳng phải tốt hơn sao?

Đời trước nàng chết sớm, không thể tận hiếu với cha mẹ. Nhưng kiếp này, cha mẹ trong sách đều là người tốt, nàng còn có một đệ đệ đáng yêu. Vừa hay phụ thân sắp được điều đi Liễu Châu, nếu nàng cũng được như Lưu Quý nhân, chẳng phải có thể đoàn tụ cùng gia đình nơi đó sao? Nghĩ thôi cũng thấy đẹp đẽ!

Tiếc là…

Người đẩy đâu phải nàng, thật là đáng tiếc!

Sắc mặt nàng có chút kỳ quái, Dương Chiêu nghi đánh giá nàng: "Muội chẳng lẽ đang thương hại Lưu Quý nhân thật à?"

Ninh Anh khẽ thở dài, tất nhiên không thể nói thật tâm tư: "Lưu Quý nhân hẳn là nhất thời hồ đồ, trải qua biến cố này, chắc nàng cũng biết hối cải, lại càng cảm niệm lòng nhân từ của Hoàng thượng."

Lưu Quý nhân đúng là hồ đồ thật, có được cây đàn cũng chịu không nổi, đâu phải sủng phi gì? Nhưng nếu không có lần này, về sau nàng ta cũng sẽ đắc tội người khác, sớm ra khỏi cung lại hóa ra là phúc.

Nhân từ ư?

Dương Chiêu nghi suýt nữa bật cười.

Các nàng trước khi vào cung, ai mà chẳng mang trên vai trọng trách, gánh vác kỳ vọng gia tộc? Như nàng, phụ thân đã hy vọng nàng có thể bước lên ngôi hậu, rồi sinh hạ hoàng tử, khiến nhà họ Dương đời đời vững vàng, phú quý không dứt, đó mới là mục tiêu sau cùng. Cho nên Lưu Quý nhân bị đuổi khỏi cung, là tuyệt đường tương lai, hình phạt ấy tuyệt chẳng nhẹ nhàng gì.

Ở nhà họ Lưu, nàng ta có thể có ngày lành hay sao?

Không biết Ninh Tiệp dư này là thật ngây thơ, hay giả ngốc nữa đây. Dương Chiêu nghi nhấp một ngụm trà, ánh mắt dừng lại nơi chậu lan mà Ninh Anh từng tặng: “Chậu Ngô lan này ngày càng xanh tốt, ta rất thích.”

Ninh Anh nghe ra ẩn ý, lập tức nói: “Chỗ ta còn nhiều lan khác, tỷ tỷ có muốn không? Như mạc lan, huệ lan… đều có cả.” Đưa hết đi là vừa.

Dương Chiêu nghi bị nàng chọc đến ngẩn người, sau đó bật cười, tuy việc Hoàng thượng làm khiến nàng rất khó chịu, nhưng thái độ của Ninh Anh quả thật rất biết điều, chẳng khác nào chủ động nhún nhường.

“Được, khi nào rảnh ta sẽ qua chọn vài chậu.”

Ra khỏi chính điện, sắc mặt Hồng Tang đã đen kịt: “Chủ tử còn định tặng lan cho nàng ta thật ư? Hoàng thượng đã vì người mà trừng phạt Lưu Quý nhân rồi, người sợ nàng ta làm gì?”

Ninh Anh chẳng nghe lọt lời nào, nàng đang nghĩ đến một chuyện, nửa ngày mới chậm rãi hỏi: “Nếu có ngày ta đẩy Dương Chiêu nghi một cái, có bị phán xử trục xuất không?”

“Á?!” Hồng Tang sợ đến phát khiếp, vội la lên: “Chủ tử, tuy Dương Chiêu nghi rất đáng giận, nhưng người vẫn nên nhẫn nhịn, ngàn vạn lần đừng làm chuyện như thế!”

Tác giả: 

Ninh Anh: Ta chỉ tiện miệng hỏi thôi mà.

Hồng Tang: Xin chủ tử hãy làm người tốt.

Ninh Anh: ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play