Tôi vội vàng xua tay:

“Không, không phải đâu! Chúng em chỉ là bạn học cấp ba thôi.”

Tôi không muốn bất kỳ ai biết rằng tôi và Cố Hàn Châu từng có quan hệ yêu đương.

Càng không muốn để lộ rằng anh ấy đã từng ở bên một người có quá khứ không sạch sẽ như tôi.

Dù sao thì tình yêu thuở niên thiếu cũng chỉ giống như trò chơi trẻ con mà thôi. “Mà nghĩ lại cũng đúng, người giàu có như Cố Hàn Châu chắc chắn là một kẻ đào hoa rồi.”

Chị Lan nói, rồi bỗng nhiên hạ giọng:

“Sáng nay chị còn thấy tin tức hẹn hò của anh ta và Diệp Lệ trên mục giải trí nữa đấy. Tiếc là em làm phỏng vấn tài chính, sớm biết thì hỏi thêm vài câu về chuyện tình cảm rồi!”

Rời khỏi văn phòng chị Lan, không hiểu sao tôi lại mở hot search ra.

Tin tức về Diệp Lệ và Cố Hàn Châu đang chễm chệ trên bảng xếp hạng.

Tôi nhấn vào bài viết, và ngay lập tức nhìn thấy bức ảnh Diệp Lệ mặt đỏ ửng, hơi men còn chưa tan đang nũng nịu nằm trong vòng tay Cố Hàn Châu.

Còn anh ấy thì cẩn thận đỡ lấy cô ta, như thể đang giữ một món bảo vật quý giá, chỉ sợ cô ta sẽ vỡ tan mất.

Bối cảnh là sảnh một khách sạn năm sao.

Dưới sự dìu đỡ của Cố Hàn Châu, hai người cùng nhau bước vào thang máy của khách sạn.

Những gì xảy ra sau đó thì ai cũng có thể tưởng tượng được.

Phần bình luận phía dưới tràn ngập:

【Aaaaaa! Chết mất thôi, câu chuyện tình yêu giữa đại minh tinh và tổng tài bá đạo, ai mà không mê chứ?】

【Nhìn ánh mắt Cố Hàn Châu nhìn Diệp Lệ kìa, như sắp tan chảy ra rồi ấy!】

【Diệp Lệ xinh đẹp thế này, ai mà không mê cơ chứ!】

【Xin hai người lập tức kết hôn ngay đi! Tôi dọn sẵn phòng đăng ký kết hôn đến đây cho hai người rồi!】

Tôi vô thức nhấn like rồi thoát ra.

Hoàn toàn không nhận ra ngón tay đang siết chặt điện thoại đến mức các khớp xương trắng bệch.

Nếu như hôm qua tôi chưa gặp Cố Hàn Châu, tôi vốn dĩ chẳng dám nghĩ ngợi gì về anh ấy cả.

Nhưng tại sao hôm qua anh ấy lại dẫn tôi đi ăn mì hoành thánh?

Lại còn nói ra những câu khiến tôi vô thức mơ mộng viển vông như vậy?

Cả đêm qua, tôi chìm trong giấc mơ về anh ấy.

Nhưng khi thức dậy, thứ chào đón tôi lại là tin tức anh và Diệp Lệ cùng nhau vào khách sạn.

Tôi bật cười chế giễu chính mình.

Không lẽ tôi còn nghĩ rằng giữa tôi và anh ấy có khả năng sao?

Chúng tôi đã sớm…

Không còn thuộc về cùng một thế giới nữa rồi.

16

Không biết có phải vì nhìn thấy tin hot về việc Cố Hàn Châu và Diệp Lệ công khai ở bên nhau hay không, mà trong lòng tôi như có một tảng đá đè nặng.

Rõ ràng hôm qua khi thấy họ cùng bước ra khỏi thang máy, đáng lẽ tôi đã nên hiểu rõ câu trả lời rồi.

Tôi cố để bản thân bận rộn hơn và không có thời gian nghĩ về những chuyện linh tinh này, tôi làm việc đến tận khuya.

Nhưng dường như không có tác dụng gì cả. Tôi nhớ Cố Hàn Châu đến mức sinh ra ảo giác.

Nếu không thì sao tôi lại thấy Cố Hàn Châu đứng trước cửa nhà mình với dáng vẻ tiều tụy đến thế?

Mà chữ “tiều tụy” này vốn chẳng hề hợp với Cố Hàn Châu chút nào.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy trong bộ dạng thế này.

Vậy nên, chắc chắn đây không phải là anh ấy.

Tôi lắc lắc đầu, lại đi vòng qua anh ấy mà đi về phía trước.

Nhưng khi bước ngang qua thì cánh tay tôi đã bị anh ấy nắm chặt.

“Tần Mịch, bây giờ em thậm chí còn lười nhìn tôi một cái sao?”

Đau quá.

Hóa ra không phải là ảo giác.

“Cố Hàn Châu?”

Anh ấy dường như đã uống rượu.

Gương mặt có chút đỏ ửng bất thường, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

Thấy tôi nhìn mình, anh ấy ấm ức dụi đầu vào hõm vai tôi.

Giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút tủi thân: “Tần Mịch, sao em lại nhẫn tâm với tôi như vậy chứ?”

Trên người Cố Hàn Châu phảng phất mùi vani nhàn nhạt, xen lẫn với chút mùi rượu. Tôi vội vàng đẩy anh ấy ra.

“Cố Hàn Châu, anh say rồi sao?”

Nhưng tôi không cách nào đẩy nổi. Anh ấy cao 1m87, cứ thế mà tựa cả người lên tôi.

Không chỉ vậy mà giọng nói còn càng lúc càng đáng thương:

“Bây giờ tôi có thể mua cho em rất nhiều, rất nhiều thứ rồi… nhưng sao em vẫn không chịu đến tìm tôi?”

“Mới gặp em hôm qua, vậy mà hôm nay lại nhớ em đến phát điên.”

Tôi cố nuốt xuống vị đắng trong lòng. Nhưng tối qua rõ ràng anh ấy đã ở bên

Diệp Lệ mà…

Cố Hàn Châu đã say đến mức không thể đứng vững, tôi không còn cách nào khác nên đành phải đưa anh ấy về nhà mình.

Mất rất nhiều sức mới có thể đặt anh ấy nằm lên ghế sô pha, cứ như đang kéo một nửa cái xe tải vậy.

Tôi lấy điện thoại của anh ấy và định gọi cho tài xế của anh ấy.

Nhưng có mật khẩu.

Tôi cầm lấy một ngón tay của anh ấy để mở khóa điện thoại, nhưng ngay lúc đó Cố Hàn Châu mở mắt.

“Tần Mịch, em đúng là… có người đưa đến tận cửa cũng không cần?”

Tôi chớp mắt nhìn anh ấy, trong đáy mắt anh thoáng vẻ giận dữ.

Đầu óc tôi điên cuồng xử lý thông tin trước mắt.

Không say?

Giả vờ say?

“Đưa đến tận cửa” là có ý gì?

Dù có ngốc đến đâu, tôi cũng nhận ra ẩn ý của anh ấy.

Nhưng… chẳng phải anh ấy đã có bạn gái rồi sao?

Hơn nữa, tối qua họ còn…

Chỉ cần nghĩ đến thôi thì lòng tôi đã nghẹn lại.

“Tổng Giám đốc Cố, xin hãy tự trọng.”

Tôi đưa điện thoại lại cho anh ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play