Đến nơi, tôi có chút bất ngờ.

“Nơi này vẫn còn mở cửa à?”

“Ừm.”

Anh ấy nhàn nhạt đáp, rồi sải bước vào trong.

“Ông chủ, cho hai bát mì hoành thánh.”

Ông chủ là một người đàn ông trung niên, có vẻ rất quen biết với anh ấy nên rất niềm nở chào đón.

“Hôm nay sao đến muộn thế?”

“Công ty có chút việc nên trễ.”

Cố Hàn Châu đáp lại một cách lịch sự.

Lúc này, sự sắc sảo thường ngày của anh ấy dường như thu lại, trông chẳng khác nào một người bình thường.

Chẳng bao lâu sau thì hai bát mì được bưng lên.

Ông chủ đặt bát mì xuống bàn và trò chuyện với Cố Hàn Châu.

Nói được vài câu thì ông ấy bỗng chuyển chủ đề sang tôi.

“Lần đầu tiên thấy cậu dẫn một cô gái đến ăn mì, là bạn gái của cậu hả?”

Nghe câu này, tôi suýt chút nữa phun hết mì trong miệng ra mà ho sặc sụa.

Tôi vội vã xua tay: “Không phải, không phải đâu ạ!”

Ông chủ thấy tôi bị sặc thì bật cười, sau đó rót cho tôi một cốc nước.

Lúc đưa nước cho tôi, ông ấy quan sát kỹ rồi chợt lên tiếng: “Cô bé này trông quen lắm, tôi cảm giác đã gặp ở đâu rồi.”

Rồi dường như chợt nhớ ra điều gì đó, ông ấy trợn mắt nhìn Cố Hàn Châu.

“Chẳng lẽ là…”

Cố Hàn Châu khẽ cười, gật đầu thay cho câu trả lời.

Ông chủ lập tức nở một nụ cười hài lòng, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng.

Tôi ăn sạch sẽ hết một bát mì, thậm chí còn uống hết cả nước dùng.

13

Trên đường về, Cố Hàn Châu nói rằng tiện đường đưa tôi về. Khi tôi từ chối và định gọi xe thì anh ấy nhẹ nhàng buông một câu:

“Sáu năm không gặp, yêu cầu của cô Tần cao hẳn lên rồi? Giờ ngay cả

Rolls-Royce cũng không lọt vào mắt nữa à?”

Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.

Để xoa dịu bầu không khí, tôi vội tìm một chủ đề nói chuyện:

“Mì hoành thánh vẫn giữ nguyên hương vị ngày trước, thật không ngờ quán này vẫn mở lâu đến vậy.”

“Cô thường xuyên đến ăn à?”

“Ừ.”

Cố Hàn Châu chỉ đáp gọn một tiếng.

Nhưng tôi lại chìm vào dòng ký ức về kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba.

Trong buổi dạ hội tốt nghiệp, tôi đã giành được chiếc cúc áo thứ hai trên áo sơ mi của anh ấy.

Lúc đó, Cố Hàn Châu trong chiếc áo sơ mi trắng, gương mặt đỏ bừng, cười ngại ngùng.

“Cúc áo bị tôi lấy rồi, từ giờ anh là người của tôi!”

Khi ấy tôi còn trẻ và ngang tàng, tự tin tuyên bố trước mặt anh ấy.

Chàng trai nhút nhát trước tiếng reo hò trêu chọc của đám đông, khuôn mặt càng lúc càng đỏ.

Nhìn dáng vẻ bối rối đó, tôi kéo tay anh ấy chạy xuyên qua đám đông ồn ào.

Cuối cùng, nơi chúng tôi dừng chân chính là quán mì hoành thánh vừa nãy.

Tôi chỉ gọi một bát, rồi còn làm nũng bắt anh ấy đút cho mình ăn.

Trước sự ép buộc và năn nỉ của tôi, cuối cùng Cố Hàn Châu cũng cầm lấy thìa và múc một viên hoành thánh.

Anh ấy còn cẩn thận thổi nguội rồi mới nhẹ nhàng đưa đến trước mặt tôi.

Tôi không ăn, mà chỉ nhìn anh ấy chăm chú. Tôi muốn biết anh ấy nghĩ gì.

Thế nên tôi hỏi thẳng:

“Vậy là anh đồng ý làm bạn trai em rồi đúng không?”

Gương mặt anh ấy càng đỏ hơn, đỏ như một con tôm luộc.

Tôi hồi hộp nhìn anh ấy, cảm giác như thế giới xung quanh đều lặng im.

Cuối cùng, anh ấy nhẹ nhàng gật đầu.

“Ừ, là bạn trai của em.”

Khoảnh khắc ấy, bàn tay tôi cuối cùng cũng cảm nhận được hơi ấm.

Nhịp tim cũng trở lại quỹ đạo của nó.

Sau ba năm theo đuổi, cuối cùng Cố Hàn Châu cũng đồng ý với tôi.

14

“Tới rồi, nhà em ở tòa nào?”

Giọng nói của Cố Hàn Châu vang lên, kéo tôi trở về thực tại.

“Không cần đâu, Tổng Giám đốc Cố, tôi xuống ở cổng khu chung cư là được rồi.”

Nghe vậy, anh ấy đột ngột đạp phanh.

Sự ôn hòa vừa rồi, sau bát mì hoành thánh đã phút chốc tan biến sạch. Thay vào đó thì ánh mắt anh ấy sắc lạnh, lộ rõ sự tức giận.

“Tần Mịch, tại sao em lúc nào cũng chỉ để tôi đưa em đến cổng chung cư?”

“Chẳng lẽ tôi làm em mất mặt đến mức không thể bước vào nơi em sống?”

Anh ấy khóa chặt cửa xe với thái độ cứng rắn.

“Nếu em không nói, vậy cứ ngồi đây mà đợi.”

“Toà 1, căn 1303, được chưa?”

Tôi bị sự thay đổi thái độ đột ngột của anh ấy dọa đến sững sờ, theo bản năng buột miệng báo địa chỉ.

Sao tự dưng lại cáu lên như vậy chứ?

Nghe tôi nói xong thì sắc mặt anh ấy mới dịu đi đôi chút, lái xe tiến thẳng đến tòa chung cư nơi tôi sống.

Suốt cả đoạn đường, gương mặt anh ấy vẫn lạnh như băng.

Cho đến khi tôi xuống xe mà anh ấy cũng không nói một lời.

Tôi chẳng dám nán lại lâu, vội vàng chạy thẳng lên nhà mà không dám ngoảnh đầu nhìn.

15

Ngày hôm sau, tôi mang bài phỏng vấn của Cố Hàn Châu đến công ty.

Khi đưa tài liệu đã chỉnh sửa cho chị Lan, chị ấy trông đầy vẻ ngạc nhiên khó tin.

“Được lắm, Tần Mịch, mới một ngày mà đã xong rồi sao?”

“Nhiệm vụ lãnh đạo giao, tất nhiên em phải hoàn thành nhanh nhất có thể rồi.” Chị Lan lật xem tài liệu, giọng đầy hóng hớt:

“Em có biết bao nhiêu người từng bị anh ta từ chối phỏng vấn không? Vậy mà chỉ có mình em là được chấp nhận đấy.”

Rồi chị ấy nheo mắt nhìn tôi đầy ẩn ý:

“Không phải là Cố Hàn Châu thích em đấy chứ?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play