“Diệu Đông.” Tống Chỉ Lam không thể chấp nhận cách giải quyết này, “Lâm Dư Sanh ở phòng nào mà chẳng ở? Nhưng Nhược Dao thân thể không tốt, sợ lạnh, cái phòng kia ánh sáng tốt nhất…”
Lâm Dư Sanh: “Thân thể cô ta không tốt chẳng lẽ thân thể tôi thì tốt chắc? Tôi chịu khổ bao nhiêu năm như vậy, để tôi hưởng thụ chút phúc thì sao?”
Lâm Dịch không nhịn được lên tiếng, “Cô có thể so với Nhược Dao sao? Thân thể Nhược Dao mới là quan trọng nhất!”
Ánh mắt Lâm Dư Sanh hờ hững lướt qua người Lâm Dịch, “Rốt cuộc là ai không thể so với ai? Ba đã nói, tôi mới là con ruột! Cô ta là đồ giả, dựa vào cái gì mà so với tôi?”
Cô ta quay đầu nhìn Lâm Diệu Đông, “Đúng không, ba?”
Sắc mặt Lâm Diệu Đông đen sầm.
Ông ta biết, hôm nay phòng này không đổi, Lâm Dư Sanh sẽ không bỏ qua.
“Cứ quyết định như vậy đi, Nhược Dao dọn ra, nhường phòng cho Dư Sanh.” Lâm Diệu Đông xua tay nói.
Vẻ mặt Lâm Nhược Dao tổn thương, nước mắt càng rơi xuống dữ dội hơn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play