Lộc Tình và Bảo Hiên lập tức hình dung được thiếu bao nhiêu linh thạch, đó chính là... nhiều ơi là nhiều!
Hai nhãi con vốn chẳng tha thiết gì chuyện tu hành, giờ cũng không dám lơ là nữa. Lúc tiên sinh giảng bài, hai nhãi con mở to đôi mắt, nghe chăm chú vô cùng.
Nhưng không phải cứ chăm chú là có thu hoạch.
Lại một ngày nữa trôi qua, trở về tiểu viện, Bảo Hiên nằm lăn lộn trên giường khóc hu hu: "Hu hu... Vì sao không giữ được, linh khí không giữ được hu hu..." Hắn khóc như thể bánh sữa từ nay về sau đã rời xa hắn, không bao giờ trở lại nữa.
Lộc Tình cũng mắt ngấn lệ, khóc không "hào phóng" như Bảo Hiên, chỉ ôm Lộc Châu vẻ mặt tủi thân:
"Lộc Châu, có phải ta tư chất không tốt không? Không có ngộ tính ư? Nếu ta không thể tu hành thì làm sao bây giờ huhu..."
Lộc Châu thầm nghĩ, nếu lời này mà nói ra ngoài, hai nhãi con phỏng chừng bị người ta đánh cho ấy chứ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play