Tôi là một cô gái nhỏ tên tôi là Dương Tâm Linh 21 tuổi học đại học của một trường khá có danh tiếng với một gia đình tưởng như bình thường lại kỳ lạ đáng sợ. Mọi chuyện bắt đầu từ ngày sinh nhật thứ 14 của tôi, tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng ngày hôm đó rất kinh khủng .
Hôm đó tôi vừa về nhà như bao ngày vui vẻ đi vào phòng mình tắm rửa thay đồ chạy một mạch xuống phòng khách, bố mẹ tôi ngồi đó xem ti vi nhìn tôi cười vui vẻ còn ôm tôi vào lòng ..
Mẹ tôi Cẩm Ngọc lên tiếng “ Con gái hôm nay có mệt không con ?” , tôi cười hì híp mắt trả lời “ không có ạ ” tôi dụi mặt vào ngực mẹ làm nũng , bố Dương Mục Khải tôi ngồi bên cười xoa đầu tôi, nhưng đó chỉ là điều tôi thấy giây trước chỉ trong vài giây ngắn ngủi tôi cảm nhận cái lạnh thấu xương từ cơ thể mẹ lạnh và có mùi kì lạ như xác đã chết từ lâu đôi mắt nhỏ bé của tôi nhìn vào vũng máu trên ghế nhìn bà cười với tôi. Cơ thể tôi lạnh lẽo cứng cả người bàn tay bố tôi xoa đầu tôi nặng trĩu như đang để trên đầu tôi mùi thối rữa xen lẫn trong không khí khiến tôi muốn nôn mửa. Căn nhà như biến thành một nơi khác bức tường máu nhỏ đầy giọt ánh đèn đỏ chói màu đỏ kì dị đến lanh người.
Dương Mục Khải lên tiếng vẻ nghi hoặc hỏi “ Con gái con bị sao vậy” ông ta dừng lại nhìn biểu cảm của tôi rôi hỏi tiếp “ Con không khỏe hay lại ốm rồi à” . Tôi run nhẹ ý thức được sự việc xảy ra cười gượng đáp lời “ Con không sao hơi đói ” . Ánh mắt mẹ tôi dán lên tôi gạt tay bố ra nói "Linh Linh ngoan để mẹ nấu bữa tối cho con ăn" , nói rồi bà ta gạt tay bố mạnh ra cánh tay ông ta đứt ra máu chảy dọc vai ông ta cười gắn cái tay đã gãy của mình cười với mẹ. Cẩm Ngọc buông tôi ra đi vào bếp nấu đồ ăn chỉ còn tôi và ông bố , ông ta cười mỉm nhận ra sự bất thường của tôi hỏi" Con gái con hôm nay hơi lạ đấy bình thường còn ôm bố kể này nọ mà hôm nay sao vậy?" Mắt tôi ta như lòi ra rợn trừng nhìn tôi môi cười quỷ dị rãnh môi kéo dài tận mang tai. Tôi run lên cố che giấu đi sự run rẩy nói" Con không sao chỉ là lớn rồi con sẽ không bám bố mẹ nữa “. Sau khi nghe xong câu nói đó mặt ông ta dữ tơn tay ông ta nắm vào tay tôi giọng nói bị biến dạng” Tao biết mấy đang sợ, con nhóc lo ở đó mà làm con của tao nếu không mấy cũng biết hậu quả khi không nghe lời rồi chứ “ , tôi run lên cố gắng bình thường nhất có thể bắt truyện với ông ta như mọi khi để ông ta không nghi ngờ ông ôm ta nói ” Bố ơi hôm nay có bạn bắt nạt con" , mặt ông ta căng thẳng hồi “ Đứa nào dám bắt nạt Linh Linh nhà ta ?” , giọng có chút hài lòng, tôi cười họ gượng ép bản thân bình tĩnh nói" Là một bạn nam trong lớp bắt nạt con" Ông ta mặt dữ tợn an ủi tôi nói" đợi lát bà xử lý nó Linh Linh đứng lo ".