Thừa dịp Tô Trường Thụy tiến về Vệ phủ truyền người, trong điện Thượng Đức, linh nữ vũ nhạc vừa múa vừa tấu khúc, âm luật du dương, vũ điệu nhẹ nhàng uyển chuyển.
Chúng thần ngồi dưới nhỏ giọng bàn tán, đều đang nghị luận về vị Lưu Sương trưởng công chúa kia, ai nấy đều biết Vệ Húc mới hồi triều chưa đến nửa năm, chẳng lẽ thật có liên can đến vị công chúa Chu quốc kia?
Mà Trình Lưu Sương thần sắc vẫn ung dung bình thản, thong thả nâng chén uống rượu, dường như chẳng hề để ý những lời xì xào quanh mình. Nữ tử Chu quốc vốn là như thế, dám làm dám chịu, há lại xem trọng vài câu bàn tán nơi xứ người?
Tiêu Phù Ngọc trong lòng hơi rối, nửa ngả vào long ỷ, một tay chống trán. Nếu việc này là thực, thì lời Vệ Húc từng nói về chuyện mất trí nhớ ở Chu quốc, chỉ e một nửa là hư dối.
Chờ cho khúc nhạc đi được nửa, rượu đã ngà, mọi người đang lúc nâng chén mua vui, thì thái giám ngoài điện cao giọng:
“Vệ gia nhị công tử yết kiến!”
Vệ Giới vẫn luôn trầm mặc, lúc này chỉ hơi nâng mắt. Việc giữa Vệ Húc và Trình Lưu Sương, kiếp trước Tiêu Phù Ngọc không hay biết, nhưng hắn lại có phần hiểu rõ. Chỉ biết vì chuyện này mà Vệ Húc chịu không ít khổ đau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play