Lần này, mọi người đều thất sắc kinh hoàng. Vệ Giới sắc mặt xanh mét, lập tức truyền lệnh cho thuộc hạ đi lấy thuốc, chính hắn thì ôm lấy Tiêu Phù Ngọc, tự tay đưa nàng lên chiếc xe ngựa kia.
Vân Tranh là người ở gần nhất, lập tức nhanh tay lẹ mắt, nhảy lên xe ngựa của Triệu gia. Nào ngờ vừa động, liền vang lên hai tiếng tên bắn, từ trong xe truyền ra tiếng rên đau của hắn.
Mãi đến sau một hồi, mới tìm được giải dược trong xe. Vân Tranh từ trên xe ngã xuống, trên cánh tay đã cắm một mũi tụ tiễn. Hắn rút mũi tên ra, đưa lọ thuốc sứ chứa giải dược cho Cấm Vệ quân.
Mọi người không khỏi hít sâu một hơi, may mà không phải Vệ Thừa tướng tự mình lấy thuốc. Cấm Vệ quân còn chưa đến gần xe ngựa, thì từ bên trong đã truyền ra thanh âm lạnh lẽo của Vệ tướng:
“Trước cho Triệu Thiên Đàn dùng một viên.”
Trong màn mưa phùn không dứt, Triệu Thiên Đàn ôm lấy cánh tay cụt, cả người mỏi mệt nằm dưới đất, cắn răng chịu đựng đau đớn, giọng khàn khàn:
“Bệ hạ cùng ta tình thâm như biển… Ta sao có thể có ý hại nàng… Đó chính là giải dược, ngươi cần gì phải nghi ngờ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT