Bên trong thùng xe, Tiêu Phù Ngọc khẽ đẩy hé cửa sổ xe, nhìn về phía nam tử bên ngoài. Hắn thất thần đứng đó, trước đoạn kiếm loang đầy vết máu, sương tuyết phủ kín tóc hắn, thân hình cao lớn ấy lại mang theo một vẻ bi thương lạ thường.
Lưu Sương công chúa đã rời đi, dấu vết bánh xe trên mặt đất cũng đã bị tuyết lấp mất. Vệ Húc khom người xuống, nhặt đoạn kiếm lên, bàn tay siết chặt chuôi kiếm đến mức máu trào ra từ kẽ ngón tay.
Từ xa nhìn lại, khóe mắt hắn như phủ sương, dường như đang khóc.
Tiêu Phù Ngọc khẽ thở dài, kéo cửa sổ xe khép lại, ngăn gió lạnh bên ngoài. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Giới đang tựa vào vách xe:
“Tuyết rơi lớn thật.”
Vệ Giới khép hờ mắt, tựa như suốt đêm qua chưa từng được nghỉ ngơi, giữa chân mày mang theo vài phần mỏi mệt. Hắn nhàn nhạt đáp:
“Không cần để tâm đến hắn, để hắn tự mình nghĩ lại một lúc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play