Cho đến khi vào Tĩnh Tâm Viên, nhìn Đường Kiếp và Thị Mộng quét dọn phòng ở, sửa sang lại nhà cửa, chia linh chủng mới mua được, khai mở đất hoang, Vệ Thiên Xung đột nhiên hỏi: - Đường Kiếp, có phải ta khá vô dụng không?

- Sao tiểu thiếu gia lại hỏi như vậy?

- Người không nói ta cũng biết. Vệ Thiên Xung chán nản ngồi trên một cái ghế đá: - Trong mắt các ngươi, chẳng qua là ta có xuất thân khá hơn một chút, rời khỏi Vệ gia, thật ra ta chẳng khác gì rác rưởi, thậm chí nếu rời khỏi các ngươi, ta ngay cả sống cũng không nổi

Thị Mộng vội nói: - Tiểu thiếu gia ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Ngài là thiếu gia, có chuyện gì cũng là chúng ta hầu hạ ngài, đó là việc nên làm.

- Ngươi đừng an ủi ta. Thị Mộng, ta không có hỏi ngươi, ta hỏi Đường Kiếp. Đường Kiếp ngươi sẽ không lừa ta, đúng không?

Đường Kiếp cười cười, đem linh chủng đã phân loại để sang một bên, đi tới bên cạnh Vệ Thiên Xung rồi ngồi xuống, đưa bàn tay trái của mình lên, đem một ngón tay bẻ về phía sau tạo thành một góc 90 độ đầy quái dị. Vệ Thiên Xung nhìn chăm chú như một thằng ngốc, Đường Kiếp hỏi y: - Người làm được không?

Vệ Thiên Xung lắc đầu.

Đường Kiếp nói: - Xem như một chút thiên phú nho nhỏ. Xương cốt của ta có độ vặn vẹo khác một chút so với người bình thường, tuy nhiên chẳng có tác dụng gì.

Vệ Thiên Xung chưa hiểu, Đường Kiếp đã nói: - Thật ra mỗi người đều có thiên phú của mình, chỉ có điều mọi người đều không dùng. Có loại thiên phú có tác dụng khá lớn, có lại lại gần như không có tác dụng gì. Trong mắt của ta,Vệ gia sinh ra tiểu thiếu gia ngươi liền giống như là thiên phú bẩm sinh của tiểu thiếu gia ngươi, hơn nữa còn là loại thiên phú khá hữu dụng. Như vậy, có thiên phú là sai sao?

- Đương nhiên không phải. Vậy ý của ngươi là ta không phải (rác rưởi)? Vệ Thiên Xung hưng phấn hỏi.

- Đương nhiên không phải là sai. Đời người ta tu tiên, xuất phát từ phàm tục cho tới khi thoát khỏi phàm tục, mục đích không phải là vì muốn thoát khỏi phiền não thế tục sao? Ngươi có xuất thân thế gia, trời sinh đá có thể không cần động tay vào việc gì, vậy khi tu tiên tại sao lại cần phải làm những việc này, chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi sao? Đường Kiếp hỏi lại.

Nghe nói như thế, Vệ Thiên Xung thấy hưng phấn hẳn lên, ngay cả Thị Mộng cũng có cảm giác không thể tin được. Căn bản y vốn cho rằng Đường Kiếp sẽ nhân cơ hội này giáo huấn Vệ Thiên Xung một chút, không nghĩ tới Đường Kiếp lại nói ra những lời như vậy.

Pha chém gió này Không nhìn ra!

- Tuy nhiên Đường Kiếp kéo dài âm thanh.

Đầu óc Vệ Thiên Xung lập tức căng thẳng: - Tuy nhiên cái gì?

- Tuy nhiên có thiên phú không phải là sai, không hiểu và không phát huy được thiên phú mới là mười phần sai. Thiếu gia xuất thân thế gia, tài hùng thế mạnh, đó cũng không phải là sai, nhưng nếu không thể lợi dụng tốt những tài nguyên đó để chăm chỉ tu tiên, cuối cùng không bằng được người thường, vậy là hỏng rồi. Cho nên, những việc vặt kia tiểu thiếu gia có thể không biết làm, nhưng tiên thuật nhất định phải luyện tốt, nếu ngay cả việc này cũng không làm được Vậy ngươi đúng là phế vật!

Đường Kiếp nghiêm mặt nói.

Hắn cũng không nhân cơ hội đề nghị Vệ Thiên Xung bỏ hết thói quen ăn ngủ.

Thiếu gia chính là thiếu gia, tập quán sinh hoạt đã hình thành trong bao nhiêu năm, không phải nói sửa là sửa được ngay. Có thể hôm nay y ủ rũ, không chừng ngày mai lại chứng nào tật nấy.

Ngàn vạn lần chớ tin vào việc nhất thời tỉnh ngộ, không có mấy người có thể lập tức đại triệt đại ngộ. Nếu trong một đêm có thể thay đổi bản tính, vậy cũng không phải bản tính.

Nhưng trái lại, đả kích hôm nay có thể trừ đi không ít ngạo tính của Vệ Thiên Xung, cho y biết ưu thế của thế gia, nhưng chỉ dựa vào thế gia là không được, chỉ có lợi dụng tốt điều kiện của gia tộc, nâng cao bản thân mới là chính đạo.

Chỉ sợ tạm thời y không làm được, ít nhất y cũng biết cái gì là đúng đắn, ngay cả việc này trước đây y cũng không nhận ra.

Huống chi Đường Kiếp nói cũng khống sai. Ở học viện Tẩy Nguyệt này, trồng trọt và những việc lặt vặt chung quy chỉ là tiểu thủ đoạn chứ không phải con đường theo đuổi của đời người, cũng không thể lấy cái này để chứng minh tiểu thiếu gia đã trưởng thành.

Ngay sau đó Vệ Thiên Xung lại hỏi: - Vậy ngươi thấy ta nên làm thế nào để lợi dụng ưu thế của mình.

- Đơn giản. Chẳng phải tiểu thiếu gia ngươi rất có thiên phú trên phương diện điêu khắc hay sao? Con đường này muốn đại thành phải tốn thời gian thật lâu, đầu tư lại không ít, không phải là trong khoảng thời gian ngắn sẽ thấy lợi ích. Nhưng nếu tiểu thiếu gia ngươi có hoàn cảnh tốt, vừa mới bắt đầu đã đi con đường này, cũng chưa hẳn là không thể. So với những người vì ấm no mà phải làm những việc thủ công, tập luyện một số tiên thuật nhỏ dành cho học sinh, ít nhất hiện tại ngươi có thể tiếp xúc con đường tu luyện cao cấp, chẳng lẽ không phải rất tốt?

Hai mắt Vệ Thiên Sung sáng lên: - Ngươi nói đúng. Từ hôm nay trở đi ta sẽ tu luyện thật tốt, nhất định phải làm ra chút thành tích.

Đường Kiếp nắm lấy tay Vệ Thiên Xung, kích động không thôi: - Lão nô đợi những lời này đã lâu lắm rồi. Rốt cục thiếu gia người đã lớn rồi.

Vệ Thiên Xung: -...

Thị Mộng: -...

Sau khi bận rộn giải quyết xong một đống việc, Đường Kiếp trở lại phòng mình, đầu tiên là quét dọn phòng ốc một lần, đem hạt giống linh thực di trồng, ngoài chỗ đó ra, hắn còn mua chút hoa trồng ở trong sân.

Vì thế Vệ Thiên Xung còn cười hắn đã quen với việc làm vườn, đến khi đi học cũng không quên việc.

Làm xong hết thảy, Đường Kiếp bắt đầu chuẩn bị tu luyện Thiếu Hải Động Kim kinh.

Có thể nói trong tất cả những pháp môn tu hành loại trung của Tẩy Nguyệt phái, Thiếu Hải Động Kim kinh được xếp vào loại mạnh nhất, tuy nhiên cũng là loại khó tu luyện nhất.

Đặc điểm lớn nhất của tâm pháp này chính là ngưng khí như châm, trọng ngưng súc, khi xuất ra có khí kình cường lệ, bởi vậy thích hợp tu luyện những công pháp phá giáp, cường công, có thể xuyên kim liệt ngọc, vô kiên bất tồi. Nói cách khác, sau khi tu luyện tâm pháp này, cho dù là không dùng bất kỳ pháp thuật nào, chỉ riêng việc bấm tay xuất ra một đạo linh khí cũng đã cô đọng lại giống như kim châm.

Có thể nói đây là nền tảng để tu luyện những loại pháp thuật phá giáp thì hiệu quả tăng cao. Nhưng cũng vì nguyên nhân này, yêu cầu tu luyện tương đối cao, mặt khác pháp quyết cũng phức tạp hơn rất nhiều.

Thời khắc nhập định, Đường Kiếp đã dựa theo tâm pháp ghi nhớ, bắt đầu thổ nạp linh khí.

Linh khí theo Ngọc Môn tiến vào, trước đến Thủ Thiếu Âm Tâm kinh, linh khí xoay chuyển, tới mỗi một vị trí đều chiếu theo tâm pháp mà biến hóa, tới khi đi hết toàn bộ mạch thì lặp lại, chính là một vòng tuần hoàn. Sau đó lại đi vào một kinh mạch khác, chiếu theo tâm pháp mà biến hóa.

Sau khi trải qua mười hai kinh mạch, cũng là mười hai vòng tuần hoàn. Sau khi hoàn thành mười hai vòng tuần hoàn, cột khí như cơn lốc xoáy trở thành dòng nước xoáy, tự nhập vào Thiếu Hải, trong người hình thành một mảnh linh không, cũng là nơi trữ nạp linh khí thiên địa của người tu luyện, mà nhập vào khí điểm được gọi là linh nhãn.

Như thế xem như bước đầu hoàn thành một lần tu luyện, thường được gọi là một Đại chu thiên.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, sau khi khai mở hoàn toàn linh nhãn, linh không dần dần hình thành, lúc này cũng coi như sơ thành rồi.

Nói thì đơn giản nhưng đến khi tu luyện, Đường Kiếp mới phát hiện linh khí khó khống chế như thế nào.

Trước kia hắn hấp thu sử dụng, cũng là thu phóng, chỉ thử khống chế vận hành theo một đường thẳng, khống giống như hiện tại, ở giữa còn có các loại biến hóa, các loại biến hóa kia hắn đều cần học cách khống chế, linh khí lại cần đi khắp toàn thân.

Cái này cũng chính là đặc điểm lớn nhất của tâm pháp huyền môn chính tông, chú ý tiến hành theo chất lượng, chính là công pháp kém nhất cũng không bỏ qua việc điều dưỡng kinh mạch, chỉ có điều trình độ không giống nhau. Làm như thế có ưu điểm lớn nhất là trong tương lai muốn tu cái gì cũng có thể được, trên cơ bản là sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Cũng có loại công pháp tu luyện nhanh, thường chỉ tu luyện kinh mạch chủ đạo và một số ít kinh mạch phụ trợ, có loại còn cực đoan đến mức một vòng tuần hoàn chính là một đại chu thiên, kết quả là một chi độc đại, nhưng về lâu dài sẽ từ mạnh thành yếu, kinh mạch không được tẩm bổ sẽ từ từ khô héo, cuối cùng không thể tu luyện.

Nếu như không tu luyện thành công rất có khả năng biến cơ thể thành dị dạng.

Thiếu Hải Động Kim kinh chính là một trong số những pháp môn cơ sở phức tạp nhất của Tẩy Nguyệt phái. Tuy rằng chủ tu Thủ Thiếu Âm Tâm kinh nhưng những kinh mạch khác cũng có yêu cầu nghiêm khắc, là một bố cục một vua hai tướng chin binh. Thủ Thiếu Âm Tâm kinh là vua, Túc Thiếu Âm Thận kinh và Thủ Thái Dương kinh là tể tướng, những kinh mạch còn lại là binh lính.

Bởi vậy mỗi mười hai vòng tuần hoàn đều phức tạp, yêu cầu rất cao.

Đường Kiếp giống như vận động viên leo núi, không thể phạm sai lầm, đòi hỏi phải đi từng bước một, lần lượt đi hết các bước mới chính thức hoàn thành một lần leo núi.

Nếu chẳng may đi nhầm một bước, vậy sẽ lãng phí một chút linh khí, thường thường đi chưa đến nửa đường đã hao hết khí tức, đừng nói là cần mười hai vòng tuần hoàn để hình thành khí tuyến, cho dù là một vòng tuần hoàn cũng không thể hoàn thành.

Đây chỉ là tầng thứ nhất của tâm pháp.

.Chương 54: Thiếu Hải Động Kim 

Tuy nhiên Đường Kiếp cũng không nóng nảy.

Hắn biết cái gọi là vận chuyển chu thiên này cũng giống với việc dùng bàn phím đánh chữ, có thể mất nửa ngày không thể đánh được một chữ, cũng có thể trong một phút đánh được mấy trăm chữ, luôn cần có độ thuần thục.

Chẳng qua là vận chuyển chu thiên thì phức tạp hơn dùng bàn phím đánh chữ, cũng khó khăn hơn, bởi vậy thời gian cần để thuần thục cũng dài hơn một chút.

Trong lúc này, tầm quan trọng của Ngọc Môn đã được thể hiện.

Ngọc Môn là chỗ thổ nạp linh khí, Ngọc Môn càng được mở rộng, linh khi thu được mỗi lần hấp thụ càng nhiều, khí cảm càng mạnh, nắm chắc thay đổi, đồng thời dọc đường vận chuyển hao tổn càng nhiều, cơ hội hoàn thành khí tuyến lại càng lớn, thậm chí hiệu quả của khí tuyến lại càng tốt hơn.

Có thể nói Ngọc Môn chính là miệng cống, miệng cống càng lớn, dòng nước chảy qua càng lớn, lực lượng mang đến cũng tăng gấp mấy lần.

Bởi vậy, Ngọc Môn tam chuyển hoàn thành một lần mười hai vòng tuần hoàn cần thời gian bảy tám ngày, Ngọc Môn cửu chuyển chỉ cần một ngày, do đó, chênh lệch là hiển nhiên.

Đường Kiếp chỉ cảm thấy khí linh trong cơ thể giống với người mới học đặt chân lên một bánh xe trơn trượt (ý nói người mới học đi xe đạp 1 bánh), động một chút là không khống chế được khiến cho người bị ngã ra ngoài, không cẩn thận một chút là có thể bị gã đập đầu xuống đất.

Thể hiện ở việc khi tu luyện chợt có hiện tượng không khống chế được linh khí, va chạm với kinh mạch, khiến cho người tu luyện bị tổn thương.

Mặc dù nói Tẩy Nguyệt phái là danh môn chính tông, phần lớn tâm pháp đều khá an toàn, nhưng việc người tu luyện không luyện được còn bị thương là không thể tránh khỏi. Chẳng qua là mới chỉ luyện một lúc, Đường Kiếp đã năm lần để cho linh khí va chạm với kinh mạch, cảm thấy lồng ngực khó chịu vô cùng. Hơn nữa, Bách Luyện Quyết là ngưng khí như châm, một cây kim châm chạy toán loạn trong kinh mạch, cảm giác có thể hiểu được.

Ngực bị đau có ý nghĩa hắn đang đánh sâu vào kinh mạch tập trung chủ yếu ở đây.

Thiếu Hải Động Kim kinh theo Ngọc Môn nhập khí phát lực ở ngực. Nói cách khác, tương đương với việc hắn vừa mới đị đạp ra khỏi nhà đã bị trượt chân.

Đối với việc này hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, có điều hắn biết việc này liên quan đến việc không thuần thục. Đợi đến khi tu luyện được một thời gian, đại khái có thể đem đau đớn tập trung ở ngực tỏa ra toàn thân, thật đúng là có chí khí.

Bởi vì nguyên nhân sẽ phản xung chính mình, Đường Kiếp cũng không vội vàng tấn công mà dừng lại nghỉ trong chốc lát, xoa xoa ngực.

Lúc này hắn đã hiểu được, cái gọi là chuyên cần chưa chắc là kém cỏi.

Người tu luyện cũng không quá đề cao cường độ tu luyện, sợ là liên quan đến quá trình phản xung khi tu luyện sẽ gây thương tổn cho bản thân, tổn hại ở kinh mạch, tương lai sẽ không tốt, hơn nữa ở vấn đề này, người có Ngọc Môn cửu chuyển cũng sẽ không tốt hơn những người khác.

Nói trắng ra là Ngọc Môn cửu chuyển giống với gia thế của Vệ Thiên Xung, chỉ có thể bắt đầu với lượng tài nguyên lớn, sau này vẫn phải dựa vào bản thân mình.

Đương nhiên, thiên phú không tốt cũng có thể dùng tài nguyên bù lại.

Nếu có thể ăn linh dược trong quá trình tu luyện có thể gia tăng hàm lượng linh khí, việc này tương đương với tạm thời tăng tư chất, chỉ có điều được tính hết liền vô dụng, cuối cùng không thể so với người có thiên phú.

Lúc trước Hư Mộ Dương cho hắn thuốc, năm mới chạy trối chế đều đã bán đi, còn lại một chút cũng đã cho Ngô gia nhị lão điều trị thân thể. Chỗ thuốc còn lại trong tay Đường Kiếp cũng chỉ là ăn bớt của Lã Thần Dương khi y cho hắn linh dược chữa thương, đáng tiếc cũng chỉ còn lại nửa bình, hơn nữa lại là thuốc không đúng bệnh, không phải Bổ Khí Đan, nếu sử dụng sẽ lãng phí.

- Hay là cứ tiếp tục cường luyện, bị thương thì dùng thuốc kia điều trị thân thể? Chỉ sợ thuốc không đúng bệnh. Đường Kiếp không kìm nổi, thầm nghĩ.

- Đợi một chút Đường Kiếp đột nhiên ý thức được cái gì, lẩm bẩm: - Không phải ta tu luyện Tàng Tượng Kinh sao? Linh khí nhập vào cơ thể, nhập huyết, nhập xương, ngay cả tẩy mạch cũng đã tẩy hơn ba năm, tư chất thân thể sớm đã không giống người khác, ba năm qua chưa bao giờ bị bệnh, cho dù có bị cũng khôi phục cực nhanh, như vậy năng lực chịu đựng cũng tăng lên rất nhiều đi?

Nghĩ đến điểm này, ánh mắt Đường Kiếp đột nhiên sáng ngời.

Ngày thứ hai, sau khi trải qua tiết học văn, Đường Kiếp tới Triều Dương Phong, quả nhiên đã thấy Khổ chân nhân đang chờ đợi ở Giảng Kinh Thạch rồi, phía trước đã chật ních một đám đệ tử, chắc chắn là những người này đều có khi vấn trong quá trình tu luyện.

Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đều không đến mà tiếp tục ở phòng mình tu luyện. Ngày hôm qua bọn họ cũng gặp tình huống giống như Đường Kiếp, hiện giờ đang cố gắng thích ứng với việc cảm nhận khí.

Sớm bị quy củ của học viện Tẩy Nguyệt giáo huấn, đám đệ tử này đều thành thành thật thật đứng xếp hàng chờ đến lượt nêu nghi vấn.

Học sinh thứ nhất hỏi: - Thượng sư, đêm qua tiểu sinh luyện Thần Môn Ngự Khí thuật, khi đến Thanh Linh thì khí tức tiêu tán, không biết là vì sao?

Khổ đạo nhân trả lời: - Thanh Linh dùng thuốc lưu thông khí huyết mà vào tim, lúc này khí đi thuận theo tự nhiên. Thần Môn Ngự Khí pháp trọng chưởng khống, hẳn là ngươi khống chế quá mức, phản thất kỳ đoan, khí tức tiêu tán chẳng có gì lạ. Muốn qua cửa này cũng đơn giản, hoặc là để thuận theo tâm mà vận hành tự nhiên, hoặc là tăng cường mức khống chế. Hai cách như một, hiệu quả lại khác nhau, tùy vào tâm cảnh của ngươi mà áp dụng.

- Tiểu sinh đã hiểu.

Học sinh kia lui ra, lại có học sinh khác tiến lên hỏi.

Đường Kiếp ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, thoạt nhìn việc vận chuyển Đại chu thiên chỉ là một quá trình hấp thu linh khí đơn giản, nhưng trong đó lại bao hàm rất nhiều nguyên lý. Mỗi một đường tuyến, khiếu vị đều tồn tại nguyên lý, khí vận hành trong đó sẽ nảy sinh biến hóa, hoặc là thuận theo biến hóa, hoặc là cưỡng ép khống chế, tất nhiên là cùng một bản chất với hơi thở.

Bởi vậy nếu muốn chân chính nắm chắc Đại chu thiên, nhất định phải hiểu biết công năng, nguyên lý và ý nghĩa của các bộ trị trong cơ thể.

Trong chương trình học của học viện Tẩy Nguyệt đều có giảng giải những nội dung này, ở khóa nghệ thuật buổi sáng cũng có nói qua, chẳng qua là khí đó đa số học sinh đều không thèm để ý, đến khi gặp vấn đề mới phát hiện ra.

Cũng may tính tình của Khổ chân nhân cũng khá tốt, nếu đổi lại là mấy vị thượng sư ở khóa văn buối sáng, chở sợ là trực tiếp sầm mặt: - Không phải là buổi sáng đã nói qua rồi sao, tự mình không chú ý nghe giảng, còn không tự đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm đi!

Trăm ngàn năm phát triển khiến cho học viện Tẩy Nguyệt sớm có một cơ chế hoàn thiện, mỗi một hành động đều có thâm ý phía sau.

Hơn nữa, việc ít thấy chính là bọn họ cũng không chủ trương nhồi nhét giống giáo dục hiện đại mà là tự mình tìm hiểu, để cho đám học sinh trong quá trình tu luyện của mình tự phát hiện ra vấn đề, tin rằng không bao lâu, đám học sinh sẽ nhận ra sự quan trọng của khóa học văn.

Có điều đối với Đường Kiếp mà nói, cho tới bây giờ học văn không phải là vấn đề, trong phương diện này hắn chân chính là suy một ra ba, rất nhanh đã nắm rõ ý nghĩa tu luyện trên các huyệt vị kinh mạch của mình, chỉ có điều hiện giờ vẫn chưa rõ rang lắm tác dụng và biến hóa.

Đương nhiên, muốn cái gì cũng biết thì chỉ có tự sáng tạo ra tâm pháp của mình.

Đợi cho người phía trước hỏi xong, cuối cùng đã tới Đường Kiếp.

Đường Kiếp tiến lên khom người nói: - Thượng sư, tiểu sinh muốn hỏi làm sao để biết khi nào thân thể không chịu nổi quá trình tu luyện, không thể luyện nữa?

Nghe vấn đề này, Khổ chân nhân cười nói: - Làm việc không thể nóng vội, con đường tu luyện nhiều hung hiểm, mỗi một lần sai lầm đều tạo một ít ảnh hưởng xấu với thân thể. Chỉ có điều đại đa số thời điểm, thân thể của chúng ta đều sẽ tự phục hồi như cũ. Ý của ngươi ta hiểu, là muốn thông qua khổ luyện để nhanh quen thuộc và nâng cao bản thân, nhưng muốn dùng cách này để đạt đến giới hạn là rất khó, dù sao thể chất mỗi người đều khác nhau. Nói như vậy, hành khí chi cần đến chỗ rẽ, kinh mạch sẽ chịu chấn động, lúc này cần phải tạm nghỉ ngơi. Nhưng một số người có thể chất mạnh mẽ, cũng có thể tiếp tục tu luyện, nhưng nếu gặp phải hiện tượng khí huyết lay động, hơi thở tán loạn, nhất định phải lập tức dừng lại.

- Tiểu sinh đã hiểu! Đường Kiếp khom người cáo lui.

Khổ chân nhân đột nhiên nói: - Nếu như ngươi không tiếc thương tổn muốn luyện nhanh hơn, ta khuyên ngươi nên học Nội Tức thuật, thuật này lấy linh khí đo lường kiểm tra thân thể, cũng có thể phát hiện thân thể có ám thương hay không, cũng là thuật pháp nhiều đệ tử chuẩn bị khi tu hành, tu luyện cũng cực kỳ đơn giản, chỉ là một môn tiểu pháp thuật, có thể nắm giữ và vận dụng khí tức. Nhưng ta không khuyến khích làm như thế, dù sao đường còn dài, Nội Tức thuật chỉ có thể kiểm tra tổn thương, không thể trị thương, đến khi phát hiện vấn đề, tổn thương đã tồn tại, nên cẩn thận mới tốt.

- Đa tạ thượng sư, tiểu sinh sẽ cẩn thận!

Đường Kiếp lui ra, tự nhiên có học sinh kế tiếp tiến lên đưa ra nghi vấn, Đường Kiếp cũng không vội vã rời đi mà tiếp tục ở lại lắng nghe các loại vấn đề, cũng ngẫu nhiên thảo luận nghiên cứu với các học sinh khác. Việc này Khổ chân nhân cũng không cấm, cho phép học sinh lén trao đổi, chỉ cần không dính đến pháp môn tu luyện, cùng thảo luận nghiên cứu cũng là bình thường, có điều không được nói quá lớn, tránh quấy rầy mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play