Chính vì nguyên nhân này, linh nhãn có thể mở ở các bộ vị nhưng yêu cầu cũng không giống nhau.

Như Dũng Tuyền Vị ở lòng bàn chân, vì liên quan đến thận mà thuộc hành thủy, Kỳ Vị ở chân lợi thổ, Kỳ khí thuộc về nhiệt có lợi cho việc nuôi dưỡng. Có nghĩa là nếu lấy Dũng Tuyền Vị làm nền tảng cho linh nhãn thì tu luyện tâm pháp thuộc tính thủy là thích hợp nhất, nhưng cũng có tương tác với tâm pháp thuộc tính thổ, đồng thời được chuỗi mạch Thận Kinh năng lực cường đại ôn dưỡng, việc tăng cảnh giới sẽ dễ dàng hơn, cho nên thích hợp với các loại tâm pháp lấy hành thủy làm chủ đạo, hành thổ làm phụ trợ, đồng thời dễ dàng đề thăng cảnh giới, nhưng chiến lực không mạnh, thích hợp với các học sinh có tâm cầu trường sinh.

Nhưng nếu ngươi là phần tử hiếu chiến, nên tu luyện công pháp có thuộc tính hỏa, nhưng làm nhiều công ít.

Ngoài vị trí mở linh nhãn, còn có phương pháp tu luyện linh nhãn. Cùng một linh nhãn nhưng nếu sử dụng phương pháp tu luyện khác nhau, hiệu quả cũng khác.

Chính vì nguyên nhân này, trước khi mở linh nhãn cần xác định rõ con đường tương lai của mình.

Vì sao người tu luyện nhất định phải có chí nguyện to lớn?

Bởi vì chỉ khi có được chí nguyện to lớn, ngươi mới có thể biết được đương lai ngươi đi con đường gì, tránh gặp tình trạng mê man.

Cơ sở để bắt đầu tu luyện là phải có một ý chí kiên định, biết chắc con đường tương lai mình muốn đi là gì, như thế mới tránh khỏi đi đường vòng. Mà một khi đã đi đường vòng, muốn quay lại cũng không được.

Thời gian này Khổ chân nhân chậm rãi nói, đem tác dụng và chức năng của chư kinh trăm huyệt trong thân thể con người nhất nhất nói qua một lần. Đám học sinh được mở rộng tầm mắt đều hết sức vui vẻ, lúc này mới biết được học viện Tẩy Nguyệt đúng là danh bất hư truyền, các loại cảm giác áp bức lúc trước cũng giảm đi nhiều.

Đợi cho Khổ chân nhân nói xong, mọi người mới phát hiện mặt trời đã sắp lặn.

Lúc này, Khổ chân nhân vung phất trần trong tay, cao giọng nói: - Tiết học hôm nay đến đây là hết. Tất cả học sinh có thể đến Giảng Kinh Thạch lĩnh một quyển pháp thư, theo đó mà khai nhãn. Tiết học ngày mai sẽ bắt đầu giải đáp nghi vấn. Vào thời gian này của mỗi ngày, ta sẽ giải đáp nghi vấn cùng thắc mắc của học sinh, nếu không có nghi vấn thì cũng không cần đến, có thể tự mình tu luyện. Nhớ kỹ, chưa được cho phép, phương pháp tu luyện không thể truyền ra ngoài, người nào lén trao đổi bí pháp, tất chịu trừng phạt.

Theo đó, phía trước Giảng Kinh Thạch đã xuất hiện ngàn vạn quyển sách.

Sách này cũng không thật sự tồn tại, chỉ là ảo ảnh trên vách đá, ở giữa đều có ghi tên, dưới có chú giải, chỉ rõ tu luyện thì nên mở linh nhãn ở chỗ nào, lại có công dụng, đặc điểm cùng hạn chế cấm kỵ gì.

Rất rõ ràng là muốn mọi người tự chọn cho mình một con đường.

- Đã lựa chọn Tiên lộ thì không thể quay đầu lại. Mọi người nên lựa chọn cẩn thạn. Lời vừa dứt, Khổ chân nhân đã biết mất, vô tung vô ảnh.

Đám học sinh tập hợp trước Giảng Kinh Thạch, hình vô số hình ảnh phiêu phù, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy hoa cả mắt, không biết nên chọn thế nào mới tốt.

Vệ Thiên Xung nhìn về phía Đường Kiếp: - Ngươi nói ta nên chọn cái nào mới là tốt?

Trong lúc vô tình, y đã vô cùng coi trọng ý kiến của Đường Kiếp.

Đường Kiếp trả lời: - Mỗi người đều có con đường của chính mình,. Con đường của mình, vẫn do mình chọn thì tốt hơn. Nếu ngươi muốn hỏi ta, ta chỉ có thể trả lời, trước tiên phải hiểu rõ, rốt cuộc vì cái gì mà người muốn tu tiên.

Vệ Thiên Xung ngạc nhiên, y rất nghiêm túc suy nghi môt lat, sau đó mới lẩm bẩm nói: - Thực ra, ta tu tiển chỉ là để thỏa mãn nguyện vọng của mẹ ta, kỳ vọng của gia tộc, về phần bản thân Ta cũng chưa từng nghĩ tới.

Ở trước Giảng Kinh Thạch, vô số sách ảnh nhảy múa, trong mắt Vệ Thiên Xung lại hiện lên một vẻ mê man.

Đường Kiếp cười cười: - Vậy còn phải nghĩ, chỉ cần là người, chắc chắn sẽ có thứ mình muốn theo đuổi, mà con đường mà ngươi lựa chọn chính là con đường gần nhất để ngươi theo đuổi giấc mộng kia.

- Vậy còn ngươi? Ngươi chọn cái gì? Thị Mộng không kìm nổi lên tiếng hỏi:

- Ta? Đường Kiếp cười nói, chỉ về phía một quyển kinh thư ở phía trước: - Ta chọn nó!

Hai người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy Đường Kiếp điểm một cái, quyển kinh thư kia như một sợi kim quang bay vào trong lòng bàn tay Đường Kiếp, sau đó biến mất, sau đó tự động xuất hiện trong đầu Đường Kiếp, nhưng không thấy chút thực tế nào, chỉ có điều ở Giang Kinh Thạch lại xuất hện một quyển kinh thư giống y như vậy.

- Thiếu Hải Động Kim Quyết! Hai người nhìn đến đồng thời kinh hô.

Trong tất cả kinh mạch, Thiếu Âm đứng thứ nhất, mà Thiếu Hải là gốc rễ của Thiếu Âm, là đệ nhất linh nhãn của Tẩy Nguyệt Phái.

Tâm pháp này có thuộc tính thủy, trọng giao hội, hải nạp bách xuyên (biển lớn chứa trăm sông).

Kỳ vị lợi nhất là ở khuỷu tay, cưỡng ép khí, thi pháp mau lẹ.

Pháp này cô đọng mà tinh thuần, thiện về công kích, không gì không phá được.

Lợi tụ khí!

Lợi khoái công!

Lợi phá giáp!

Sau khi Đường Kiếp chọn được công pháp cho mình, Vệ Thiên Xung rốt cục cũng đưa ra lựa chọn của bản thân.

Thiếu Hải Toàn Nguyên Quyết.

Cũng là lấy huyệt Thiếu Hải làm linh nhãn, tuy nhiên tâm pháp này ở các phương diện khác cũng không có gì đặc sắc, chỉ có điều sau khi tu luyện thành công, linh khí sinh sôi không ngừng, bổ sung liên tục, dường như thích hợp cho chiến đấu lâu dài.

Tẩy Nguyệt phái thường lấy Thiếu Hải làm linh nhãn, trên thực tế đại đa số học sinh đều ưu tiên lựa chọn huyệt này, chỉ có một số trường hợp đặc thù là chọn lối đi khác.

Mà Thiếu Hải Toàn Nguyên Quyết là một pháp quyết loại trung tốt nhất trong số các pháp quyết Thiếu Hải huyệt.

Nói trắng ra là Vệ Thiên Xung muốn công pháp phải tốt nhất, lại muốn dùng ít sức nhất.

Về phần Thị Mộng, y chọn Thủy Tuyền Hồi Chiếu Quyết.

Thủy Tuyền lợi về tẩm bổ mà không lợi về chiến đấu, người tu luyện thường thường sống lâu, nâng cao cảnh giới khá dễ, hiệu quả học tập Hồi Xuân Thuật và pháp thuật tương đối khá. Thị Mộng đưa ra lựa chọn này cho thấy quyêt định con đường nâng cao cảnh giới, không tranh về lộ số.

Tư chất của y bình thường, lựa chọn công pháp này ít nhất là còn thấy được hy vọng thăng tiến. Rất nhiều thiên tài thường tự cao tự đại, đánh giá cao bản thân, lựa chọn con đường không thích hợp với bản thân, kết quả là không bằng người bình thường.

Tám mươi phần trăm Linh sư "củi mục" ở Tê Hà Giới đều như y vậy, chỉ cầu an nhàn, ổn tiến, bao gồm cả đám người Lã sư cũng đều như vậy.

Mặt khác, Thủy Tuyền Quyết là công pháp khống thủy (điều khiển nước) chân chính, thích hợp khi học tập một số pháp thuật thuộc tính Thủy. Về điểm này, đừng nhìn Thiếu Hải Quyết cũng là pháp quyết thuộc tính thủy, nhưng là thủy luyện chứ không phải thủy dụng, so ra có sự khác biệt.

Lấy Thủy Tuyền Quyết làm cơ bản, sau này Thị Mộng học tập một số pháp thuật thủy hệ tương tự cũng dễ hơn rất nhiều, đoán chừng là y cũng chuẩn bị để sau này thoát khỏi cuộc đời tôi tớ vô cùng vô tận.

Những bí quyết này đều chỉ là phương thức tu luyện cơ sở, chỉ dùng để khai nhãn, nạp khí, đặt nền móng, bản thân cũng không thấu đáo bất cứ pháp thuật gì, chỉ sau khi khai mở linh nhãn mới có thể học tập một số tiểu pháp thuật đơn giản.

Sau khi lựa chọn bí quyết, ba người vội vàng đi xếp hàng đoạt cơm. Nhưng tất cả mọi người đều đã có chuan bị, có người lựa chọn rất nhanh, kết quả là ba người cũng không tiến vào được một trăm người đầu, chỉ có thể ăn nửa phần lương thực phụ.

Vệ Thiên Xung bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục mua chút đồ ăn, vừa ăn vừa nảy sinh tâm niệm ác độc: - Đợi bố luyện Toàn Nguyên Quyết đại thành, linh khí trong cơ thể vận chuyển tự nhiên, người nhẹ như chim yến, độc chiếm vị trí số một.

Thị Mộng bất đắc dĩ nhắc nhở y: - Cái này sợ là có chút khó khăn, càng về sau, sợ là chúng ta càng không có cơ hội.

- A? Tại sao?

Đường Kiếp cười nói:

- Vì người khác cũng tu luyện chứ sao. Tuy nhiên vấn đề lớn nhất là Toàn Nguyên Quyết sinh sôi không ngừng, tính bền mạnh nhưng tính bùng nổ lại kém một chút, cho nên

Không cần hắn nói hết, Vệ Thiên Xung cũng đã hiểu được.

Toàn Nguyên Quyết không phải lấy tốc độ làm chủ, cho nên cuộc sống tương lại, khi tất cả mọi người đều tu luyện, nếu đấu tốc độ, Vệ Thiên Xung tuyệt đối đấu không lại những học sinh lấy tốc độ làm chủ, điều này cũng có nghĩa là về sau, cơ hội tiến vào trước một trăm của y cũng không lớn.

Sự thật này khiến vẻ mặt Vệ Thiên Xung vàng như đất, vò đầu bứt tóc khóc rống lên: - Sớm biết vậy ta đã lựa chọn tiên pháp nâng cao tốc độ rồi!

Đường Kiếp cười khổ, hắn lựa chọn Thiếu Hải Bách Luyện Quyết và Thị Mộng lựa chọn Thủy Tuyền Hồi Chiếu Quyết cũng không phải lấy tốc độ xưng hung, bởi vậy thời khắc này, trong đầu hện ra vô số học sinh chạy nhanh như bay, đem ba người mình ném ở tít phía sau.

Đột nhiên, trong mắt Đường Kiếp lóe lên một ý tưởng, vỗ tay kêu lên: - Ta hiểu rồi!

Hành động này khiến cho một số học sinh nhìn lại, Vệ Thiên Xung sợ hãi hỏi: - Ngươi hiểu cái gì?

Đường Kiếp cũng chỉ cười ha hả, thấp giọng nói: - Tiểu thiếu gia, các loại quy củ này của học viện Tẩy Nguyệt, thâm ý thật sâu a!

PS: Lời tác giả: Mới phát hiện có lỡ bút, lúc trước viết khi Đường Kiếp luyện Tàng Tượng Kinh, đem khí huyệt viết thành thuộc Thủ Thiếu Âm tâm kinh, đây là viết sai, Tàng Tượng Kinh thức thứ nhất là Túc Thiếu Âm thận kinh, theo đó để bắt đầu phát tán toàn thân.

- Ngươi nói cái gì?

- Học đi đôi với hành! Đường Kiếp nghiêm mặt nói: - Học được cái gì phải lấy ra sử dụng mới có thể thuần thục nó, phát huy tối đa uy lực của nó. Thử nghĩ, đám học sinh vì một bữa mỹ thực, ít sắp xếp chút thời gian, mỗi lẫn ăn cơm tất nhiên là dũng mãnh tiến lên, hơn phân nửa người học được tiên pháp này đều sẽ dùng tới, người tranh ta đuổi, không phải là thời cơ tốt nhất để rèn luyện, sợ rằng so với người vùi đầu khổ luyện thì không tốt hơn bao nhiêu.

- Hóa ra là như vậy! Thị Mộng và Vệ Thiên Xung bừng tình đại ngộ.

Đường Kiếp tiếp tục nói: - Lúc trước, khi ta nghiên cứu quy củ của học viện liền phát hiện nó có rất nhiều điểm cổ quái, lúc thì cổ vũ cạnh tranh, lúc lại có yêu cầu nghiêm khắc, không cho cái này, không cho cái kia. Mặc dù nói Tẩy Nguyệt phái coi trọng quy củ, nhưng có những quy định không hợp lý, không thể nào nói nổi. Nhưng nếu nhìn từ góc độ tu luyện, vậy tất cả nghi vấn đều có thể giải thích. Ví dụ như rửa phòng, làm gì có người tu luyện nào có tinh lực đi quét tước vệ sinh mỗi ngày, vậy cũng chỉ có thể học Thanh Khiết thuật. Thanh Khiết thuật này nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại có nhiều mục tiêu, nhất là vận dụng linh khí một cách tinh vi, vì vậy cần phải rèn luyện thao túng linh khí. Ở trên lớp không cho hỏi, nhưng ban ngày ta giơ tấm biển tùy tiện gây sức ép như thế nào, giáo sư cũng đều bỏ qua. Như vậy có ý gì? Luyện phù! Có phù lệnh đưa tin, trong tiết học chúng ta có thể tự do nói chuyện, muốn nói với ai cũng được. Nếu ngươi có bản lĩnh, có thể xuất ra một cái trận pháp cách âm. Tóm lại, học viện Tẩy Nguyệt thiết lập các loại quy củ, ngoài việc muốn dạy cho chúng ta làm sao làm người, còn có một mục đích khác là tạo áp lực để chúng ta hiểu được thế nào là học đi đôi với hành.

- Đúng vậy! Đúng là như vậy! Thị Mông quơ tay hưng phấn nói.

- Vậy không được nội đấu cũng là khảo nghiệm? Vệ Thiên Xung hỏi.

- Đương nhiên, khảo nghiệm chúng ta về phá ẩn và năng lực quan sát. Ngươi có bản lĩnh phát hiện đám Trật tự viên trước khi bọn họ đến, vậy muốn đánh thế nào thì đánh, đương nhiên đánh chết người là không được. Đường Kiếp chỉ cần một câu đã vạch trần thiên cơ.

Học viện Tẩy Nguyệt coi trọng quy củ, bất luận là quy củ nào cũng không được phá, nhưng chỉ cần ngươi có bản lĩnh, vậy có thể dùng năng lực của mình mà đột phá, vượt qua, thậm chí là lợi dụng những quy củ này.

Một mặt là tử thủ quy củ, dùng khuôn khổ để hạn chế mọi người, một mặt lại cổ vũ cạnh tranh, dũng mãnh tinh tiến, chỉ có ở dưới loại tình huống này mới không mất đi phương hướng, không đến nỗi một bước đạp hư không, rơi xuống vực thẳm.

Đây là mục đích của học viện Tẩy Nguyệt, khiến cho mọi người chân chính hiểu được cái gì gọi là "Tiên lộ như sơn đạo, vạn nhân cạnh tranh phong"

Cho đến lúc này, được Đường Kiếp thức tỉnh, hai người mới tỉnh ngộ.

- Nếu không làm được thì sao?

Vệ Thiên Xung hỏi.

- Vậy cứ thành thật theo quy củ chứ sao. Đường Kiếp cười nói: - Không có bản lãnh thì thành thành thật thật làm người, đây cũng là điều mà học viện Tẩy Nguyệt muốn cho chúng ta biết. Chẳng qua là theo như lời tân sư nói, rất nhiều thứ bọn họ không đặt ngoài sáng nhưng lại thả ở trong tối, cần chúng ta tự mình lĩnh ngộ.

- Như vậy, nói cách khác, sau này ta khong bao giờ còn khả năng ăn linh thực nữa rồi! Vệ Thiên Xung buồn bã nói. Đường Kiếp nói nhiều như vây mà y vẫn chỉ quan tâm tới ăn. Vừa nghĩ tới tốc độ của mình không nhanh bằng người khác, y liền không ngừng thương tâm.

- Điểm này thì tiểu thiếu gia không cần phải quá lo lắng, ta đã nghĩ ra nên làm thế nào rồi. Đường Kiếp cười nói.

- Ngươi có biện pháp gì? Vệ Thiên Xung rất hưng phấn.

- Sau khi ăn xong đi theo ta.

Sau khi cơm nước xong, Đường Kiếp dẫn theo Vệ Thiên Xung và Mộng Thị đi Linh Diệu Phường.

Linh Diệu Phường này chính là cửa hàng tạp hóa của học viện Tẩy Nguyệt. Dù sao đám học sinh phải sống lâu dài ở chỗ này, không thể không có cả cái cửa hàng. Bởi vậy bên trong học viện Tẩy Nguyệt mở một con phố, ở đó bán các loại nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống, thậm chí còn có pháp khí, phù chỉ, linh đan, các loại tài nguyên của Tu Tiên giới.

Vệ Thiên Xung không nghĩ tới Đường Kiếp sẽ dẫn y đến nơi đây, kỳ quái hỏi: - Tới nơi này làm gì?

- Đương nhiên là mua đồ.

- Những thứ kia đều không rẻ đâu.

- Vậy cũng phải xem là cái gì. Đường Kiếp cười nói, nói xong đã nhìn đến một cửa hàng ở xa xa, cũng là cửa hàng lương thực, bên trong có các loại lương thực, hiển nhiên là cũng có linh thực.

Đường Kiếp bước tới xem, cười ha hả nói: - Quả nhiên là như vậy. Thiếu gia, người xem giá đi.

Vệ Thiên Xung vừa thấy, chỉ thấy loại gạo xát tốt nhất này có giá hai mươi đồng tiền một cân, chấn động hỏi: - Rẻ như vậy ư?

Thật ra một cân gạo có giá hai mươi đồng tiền đã là đắt, trong dân gian, một cân gạo chỉ có giá từ mười đến mười lăm đồng tiền. Nhưng ở nơi này, một chén cơm sẽ bằng một linh tiền học viện Tẩy Nguyệt, hai mươi đồng tiền một cân gạo xát chính là tặng không.

Đường Kiếp đã cười nói: - Đó là điều tất nhiên. Học viện Tẩy Nguyệt này hướng học sinh đến việc học đi đôi với hành, tự nhiên là trong sinh hoạt đều có tiên thuật có thể sử dụng. Nếu thứ ngươi mua có sẵn, chính là giá trên trời. Nhưng nếu là ngươi mua gạo nấu cơm, vậy giá tiền cực rẻ, nhưng còn chưa đủ

Nói xong, Đường Kiếp kêu lên: - Chủ quán, xin hỏi cửa hàng có hạt giống không?

Chỉ thấy từ trong cửa hàng có một phụ nữ trung niên, cười duyên dáng nói với Đường Kiếp: - Tiểu ca hỏi rất hay, nhà ta có hạt giống, không chỉ có loại tốt mà còn có linh chủng.

- Giá bao nhiêu tiền?"

Phụ nhân kia cười đáp: - Gạo xát cùng giá với thị trường, linh chủng thì tùy loại, loại rẻ nhất là một linh tiền hai hạt.

- Quả thế. Đường Kiếp vỗ tay cười to.

Nếu như muốn mua gạo nấu cơm thì giá có cao một chút, còn nếu muốn mua hạt giống, vậy hoàn toàn cùng giá với thị trường, thậm chí linh thực còn rẻ hơn, một linh tiền mua được hai hạt, nếu ở bên ngoài thì không thể mua được.

Chỉ có điều gieo trồng lương thực cần có thời gian, bởi vậy trước khi thu hoạch cũng cần phải mua chút gạo nấu cơm.

Đường Kiếp nói: - Đây chính là học viện Tẩy Nguyệt muốn chúng ta tự lực cánh sinh, qua đó trải nghiệm gian khổ, cũng rèn luyện pháp thuật. Nếu muốn tự mình nấu cơm, tự nhiên là phải tinh thông Khống Hỏa Thuật, muốn tự mình trồng trọt, vậy phải rèn luyện thuật hô mưa gọi gió.

- Nói cách khác là sau này chúng ta có thể tự mình trồng trọt lương thực hả? Thị Mộng hưng phấn hẳn lên. Dù sao y cũng có xuất thân nghèo khổ, đối với loại việc này cũng không mấy quan tâm.

- Đó là tất nhiên. Lần này là người phụ nữ trung niên kia nói, sau đó chắp tay nói với ba người: - Chúc mừng ba vị tiểu ca, rốt cục cũng linh ngộ bí mật sinh tồn ở học viện, hi vọng ba vị tiểu ca tiếp tục cố gắng mới không phụ công bồi dưỡng của học viện. Mặt khác, kính xin ba vị tiểu ca giữ bí mật việc này, để cho mọi người tự mình lĩnh ngộ mới là việc tốt.

Đường Kiếp khom người nói với phụ nhân kia: - Đa ta phu nhân chỉ điểm, đám tiểu tử xin nhớ kỹ, chưa thỉnh giáo tục danh phu nhân.

Trong học viện Tẩy Nguyệt này, hoặc là học sinh, hoặc là tiên sư, cho dù chỉ là phụ nhân bán lương thực, Đường Kiếp cũng không dám coi thường.

Nhưng phụ nhân kia chỉ cười: - Ngươi cứ gọi ta là Thủy phu nhân là được rồi.

Vệ Thiên Xung mừng rỡ cười ha hả:

- Hóa ra là như vậy, sau này tuy ta không chạy nhanh bằng người khác nhưng có thể tự mình trồng trọt tự mình ăn Tốt Tốt Không tốt!

Vệ Thiên Xung đột nhiên biến sắc, chữ tốt đổi thành không tốt.

- Thiếu gia làm sao vậy? Đường Kiếp hỏi.

- Ta không biết trồng trọt. Vẻ mặt Vệ Thiên Xung đầy đau khổ nói.

Đường Kiếp cười nói: - Ta còn tưởng là chuyện gì. Thực ra muốn ăn lương thực cũng không cần phải tự mình trồng. Gạo là như thế, gà vịt lợn cá cũng là như vậy, cũng có thể tự mình chăn nuôi. Nếu có dư, thậm chí còn có thể bán cho học sinh khác, dù sao chúng ta cũng không có khả năng làm tất cả mọi việc, vậy cần phải trao đổi.

Vệ Thiên Xung tỉnh ngộ: - Chẳng trách mỗi căn nhà chúng ta ở đều có một khối đất trống. Chỗ đất trống kia thật ra chính là để chúng ta tay làm hàm nhai, hoặc là trồng trọt, hoặc là chăn nuôi, hoặc là đào ao, học viện cũng không quy định cái này, sử dụng như thế nào là do chúng ta lựa chọn.

- Thảo nào những vị sư huynh kia đều không đến Thiên Vị Hiên. Thị Mộng cũng nói.

Đường Kiếp chỉ cười cười. Thật ra từ lúc đến Linh Diệu Phường hắn cũng đã xác thực suy đoán của mình, bởi vì đám sư huynh bình thường không nhìn thấy lại thường tập trung ở đây, bọn họ trao đổi thu hoạch của mình ở chỗ này. Phường thị này thực ra chính là do đám học sinh tạo thành.

- Đúng là như vậy. Phụ nhân kia che miệng cười: - Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, ai cũng có sở trường riêng. Đám học sinh theo đuổi cái gì, am hiểu cái gì liền đi làm cái đấy. Chỉ cần không trái với quy củ của học viện, học viện đều cho phép. À. Không biết vị tiểu thiếu gia này biết làm gì rồi?

Vệ Thiên Xung ngây ngốc ra một lúc.

Y suy nghĩ một lát, khuôn mặt béo núc đỏ bừng lên, xấu hổ nói: - Ta Ta Cái gì ta cũng không biết.

Trên đường trở về, Vệ Thiên Xung vẫn luôn không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play