Edit: Dụ
Dụ: Có nên đổi xưng hô không nhỉ?.....
Nhìn nam nhân bên cạnh vẻ mặt lo lắng, Giang Húc bất đắc dĩ thở dài một tiếng. “Ngươi a, xấu thì thật sự là đặc biệt đặc biệt xấu, trách ta trước kia còn tưởng ngươi là người tốt!”
Nghe giọng oán trách của người yêu, mày Liễu Mộc Phong nhíu càng chặt hơn. “Xin lỗi!”
“Thôi, ngươi đừng xin lỗi nữa, ta không trách ngươi. Kỳ thật, như vậy cũng tốt. Không nói một lần thích hắn với Chiến Thiên ca, ta luôn cảm thấy trong lòng có một chút tiếc nuối. Bây giờ nói ra rồi, ngược lại cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều. Giống như một sợi dây vô hình trên người đột nhiên bị mở ra vậy, cả người đều đặc biệt thoải mái.” Cảm giác này, Giang Húc cũng không biết nên hình dung thế nào. Chỉ là cảm thấy cả người rất nhẹ nhàng tự tại, chưa từng có sự tự tại nào như vậy!
Nghe vậy, Liễu Mộc Phong ngẩn người. Mở ra xiềng xích sao? Tiểu Húc nói hẳn là thiết lập của nguyên tác, kỳ thật, Tiểu Húc sở dĩ thích nam chủ, một phần nguyên nhân có lẽ là vì nam chủ lúc nhỏ quả thật đối với Tiểu Húc rất tốt. Nhưng, còn một phần rất lớn là do lực kéo của nguyên tác. Cho nên nói, cái cảm giác mở ra xiềng xích này, có phải là ý tứ thoát khỏi sự trói buộc của nguyên tác không?
“Tiểu Húc, ngươi bây giờ có phải rất đau lòng không?” Nhìn người yêu, Liễu Mộc Phong nhẹ giọng hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT