Đường Phong nhìn xuống chân Từng Văn lúc y bước lên xe lừa, đôi giày phủ đầy bụi đất, giày bên chân phải dường như bám bụi nhiều hơn, bên hông giày cũng mòn nhiều hơn, còn giày bên chân trái thì tốt hơn nhiều, xem ra chân trái của Từng Văn có vấn đề nên khi đi đường chân phải phải chịu lực nhiều hơn.
Lâm Tráng theo lời Từng Văn chỉ đường tiếp tục lái xe, hắn hiện tại dù rất muốn hỏi Từng Văn có biết tung tích Ngô Đức hay không, nhưng cũng phải cố gắng giữ bình tĩnh.
"Ta họ Đường, không biết a sao ngươi xưng hô thế nào?"
Từng Văn nhẹ nhàng xoa xoa chân, cười nói: "Ta gả vào nhà họ Thạch, cứ gọi ta Thạch a sao là được."
Đường Phong mỉm cười: “Thạch a sao thật là giỏi, đi một mình xa như vậy, ta nghe nói người thôn Đá thường không xuống trấn trên phải không? Không biết có đúng không."
Giữa mày Từng Văn thoáng hiện một chút buồn bã: “Đúng vậy, bởi vì thật sự là quá xa, ta nhiều năm như vậy cũng chỉ xuống trấn vài lần, thêm vào mấy năm nay đi lại càng không thuận tiện, liền không dám dễ dàng đi qua trấn trên, lần này cũng là vì phu quân ta bệnh nặng."
Nhắc đến người chồng ốm yếu nằm trên giường, vẻ mặt Từng Văn cũng lộ vẻ sốt ruột. Đường Phong không hỏi thêm gì, Lâm Tráng hiểu ý nhanh hơn tốc độ xe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play