Thẩm Túng không quấy rầy cuộc trò chuyện giữa hai người, dù sao ngày tháng họ phải ở bên nhau còn rất dài. Anh chỉ không hiểu tại sao trợ lý luôn tinh anh tháo vát của mình lại có chút nhún nhường với Trì Tiểu Thiên.

Nhưng Thẩm Túng không phải là người nhất định phải truy đến cùng: "Tiểu Thiên, chiều cháu phải về trường đúng không?"

Trì Tiểu Thiên vẫn còn nhớ chuyện hôm qua, trường học chắc chắn đã biết chuyện nhà cậu rồi, cậu không muốn đi lắm, cảm giác những người đó đều đang chờ xem trò cười của cậu. Nhưng trước mặt Thẩm Túng, cậu cũng không dám ngang nhiên trốn học, cúi đầu do dự mấy giây, không tình nguyện nói: "Vâng."

Chiều có tiết.

Là một giáo sư Văn học rất nghiêm khắc.

Thẩm Túng nhìn thấu suy nghĩ của Trì Tiểu Thiên, anh đi tới gần Trì Tiểu Thiên, xoa xoa mái tóc mềm mại bồng bềnh của chàng trai: "Chú út đưa cháu đến trường nhé? Sau này chú út sẽ chống lưng cho cháu."

Trì Tiểu Thiên có chút bất ngờ, nhưng cảm động nhiều hơn.

Cậu ngước đôi mắt vẫn còn sưng đỏ lên, tràn đầy yêu thương và kính trọng: "Chú út."

Thẩm Túng mỉm cười dịu dàng, tiện tay ôm lấy Trì Tiểu Thiên, anh vỗ nhẹ vào lưng chàng trai đang run rẩy, an ủi: "Tiểu Thiên ngoan."

Trợ lý Cao tưởng rằng ông chủ chỉ muốn chơi qua đường, bây giờ xem ra là vừa muốn qua trái tim người ta vừa muốn chơi qua đường. Nhưng đây chắc chắn là một mối tình không bình đẳng, Thẩm Túng tâm cơ sâu nặng, Trì Tiểu Thiên đơn thuần lại ngốc nghếch.

Tương lai Trì Tiểu Thiên bị Thẩm Túng nắm trong lòng bàn tay là điều có thể đoán trước.

Nhưng trợ lý Cao không lên tiếng, tuy anh ta không phải người tốt, nhưng cũng không phải kẻ ác độc tột cùng. Nhà họ Trì sụp đổ rồi, dáng vẻ xinh đẹp như vậy mà không có khả năng tự bảo vệ, Trì Tiểu Thiên ngoài việc đi theo Thẩm Túng ra thì cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Ít nhất Thẩm Túng đẹp trai giàu có, thủ đoạn cũng coi như dịu dàng.

Thẩm Túng không phải là người kín tiếng, xe của anh rất nổi tiếng ở kinh đô, biển số vừa nhìn đã biết là số đẹp của nhân vật lớn. Trong Thanh Hoa có không ít con nhà giàu, nơi này còn được gọi đùa là nơi ấp trứng của người giàu.

Người đàn ông khí thế bức người dung mạo anh tuấn xuống xe trước, rất lịch thiệp mở cửa cho người còn lại, anh còn chỉnh lại cổ áo cho Trì Tiểu Thiên, làm ra vẻ của một người giám hộ mới: "Chiều học hành cho tốt, tan học chú út sẽ phái người đến đón cháu."

Trì Tiểu Thiên có chút không được tự nhiên.

Nhưng khi thấy ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của đám bạn cũ, cậu lại cảm thấy có thể chấp nhận việc thân thiết với Thẩm Túng, vì vậy khi Thẩm Túng hôn nhẹ lên trán cậu, tuy Trì Tiểu Thiên đỏ mặt nhưng vẫn không né tránh: "Chú út."

Cậu nhỏ giọng nói: "Cháu không còn là trẻ con nữa."

Tối qua chà lưng cho cậu, hôm nay lại hôn trán cậu, cậu luôn cảm thấy Thẩm Túng coi cậu như trẻ con.

Chỉ là một nụ hôn thoáng qua, thậm chí mang tính nghi thức. Thẩm Túng không định dọa Trì Tiểu Thiên, nhưng cũng muốn Trì Tiểu Thiên sớm thích ứng và chấp nhận, người đàn ông anh tuấn cao lớn lông mày rậm như kiếm, mắt phượng dài hẹp sắc bén bình thản vỗ nhẹ vai chàng trai, phủi đi lớp bụi không tồn tại, giọng nói có chút ý vị sâu xa: "Chú út biết."

Trì Tiểu Thiên giả vờ không hiểu ý sâu xa trong lời nói của Thẩm Túng.

Ngượng ngùng mím môi cười khẽ.

Trước cổng Thanh Hoa, hai chú cháu quyến luyến chia tay.

Trần Minh Hàn đợi Trì Tiểu Thiên khá lâu rồi, tối qua cậu ta đã cảm thấy có chút không thích hợp, thế mà cậu ta lại nảy sinh chút thương xót đối với đối thủ không đội trời chung Trì Tiểu Thiên, lúc đó đầu óc không nhận ra, về nhà ngẫm lại thì cảm xúc lẫn lộn.

Trì Tiểu Thiên có vẻ ngoài tinh xảo, không hẳn là mềm mại, nhưng lại dễ lấy lòng người, làn da cậu trắng như tuyết, ánh sáng chiếu vào thì thôi rồi, giống như búp bê, vừa ngoan vừa đáng yêu. Trần Minh Hàn tưởng rằng hôm qua mình bị mù mới thấy Trì Tiểu Thiên luôn lạnh lùng khó ưa kia đẹp, bây giờ nhìn lại, không phải hôm qua cậu ta mù, mà là trước đây cậu ta mù.

Trì Tiểu Thiên vốn dĩ rất đẹp.

Trì Tiểu Thiên cũng nhìn thấy Trần Minh Hàn, vừa định chế giễu vài câu chợt nhớ ra hôm qua dường như hai người đã làm hòa rồi, cậu thu lại những lời mắng mỏ, chàng trai giữ vẻ trang trọng chào hỏi: "Trần Minh Hàn."

Trần Minh Hàn vẫn còn cảm thấy phức tạp.

Cậu ta gật đầu, không nhịn được hỏi: "Quan hệ của cậu và chú út tốt lắm à?"

Không tốt, không thân.

Trì Tiểu Thiên đảo mắt, khẽ hừ một tiếng: "Liên quan gì đến cậu."

Cậu với Trần Minh Hàn không chơi được với nhau, cũng không thân.

Trần Minh Hàn đi tới mới phát hiện mắt Trì Tiểu Thiên hơi sưng, cậu ta cũng quen với việc đối đầu với Trì Tiểu Thiên rồi, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười chế giễu: "Lớn thế rồi còn khóc nhè, không thấy xấu hổ à."

Nhà Trì Tiểu Thiên vẫn còn đang phá sản, đây chính là chuyện đau lòng của cậu. Không chỉ vậy, Trần Minh Hàn còn cố tình khiêu khích cậu sau khi xe cậu bị kéo đi, quả thực là tội ác tày trời: "Trần Minh Hàn!"

Cậu lập tức diễn màn lật mặt, "Thẩm Túng là chú út của tôi, cẩn thận tôi đi mách, sau này cậu nói chuyện với tôi tốt nhất nên dùng não."

Đây là lấy Thẩm Túng ra để đè cậu ta ư?

Mỗi lần cãi không lại là mách phụ huynh, Trần Minh Hàn cũng lạnh mặt: "Trì Tiểu Thiên cậu có ấu trĩ quá không!"

Trì Tiểu Thiên thích mách phụ huynh.

Cậu cũng dùng chuyện đau lòng nhất của Trần Minh Hàn để chọc Trần Minh Hàn: "Tôi không phải con riêng, tại sao tôi không thể mách phụ huynh."

Trần Minh Hàn là con riêng, mẹ ruột là gái hạng sang nổi tiếng, cậu ta có thể vào được nhà họ Trần hoàn toàn là vì phu nhân chính thất của bố Trần không sinh được con, cảm thấy có lỗi, nhắm mắt cho qua để Trần Minh Hàn vào nhà. Tuy chính thất của bố Trần không thích Trần Minh Hàn nhưng cũng không cố ý ngược đãi cậu ta, nhưng không ai thích con riêng, một khi có người mách, Trần Minh Hàn sẽ bị phạt rất thảm.

Hồi nhỏ, trong đám bạn của họ, chỉ có Trì Tiểu Thiên thích mách nhất.

Sắc mặt Trần Minh Hàn hoàn toàn trầm xuống, Trì Tiểu Thiên cũng không sợ, cậu với Trần Minh Hàn là kẻ thù không đội trời chung, đấu đá mười mấy năm không phải là vô ích: "Nhìn cái gì mà nhìn, tránh ra!"

Khi Trì Tiểu Thiên đi ngang qua Trần Minh Hàn thì bị túm lấy tay, sức mạnh kinh người, cậu lập tức nhíu mày: "Cậu bị bệnh à..."

Trần Minh Hàn cúi người, mày rậm tự nhiên, mắt phượng, đôi môi mỏng đỏ tươi, tuy không đẹp bằng chú Thẩm nhưng lại có một vẻ phong lưu mờ ám riêng: "Mách á? Được thôi. Trì Tiểu Thiên, tôi muốn lên giường với cậu."

Cậu ta nhìn khuôn mặt đột nhiên hoảng loạn bất lực của chàng trai, giọng nói vui vẻ: "Cậu đi mách chú út của cậu nói tôi muốn lên giường với cậu à?"

Trì Tiểu Thiên dùng sức giằng tay ra khỏi Trần Minh Hàn, có chút tức giận: "Cậu bị thần kinh à!"

Cậu thấy Trần Minh Hàn còn muốn tiến lại gần, cảnh giác nói: "Cậu mà tiến lại đây nữa, tôi thật sự nói với chú út tôi đấy."

Nếu thật sự nói.

Trần Minh Hàn đoán chừng sẽ bị đánh gãy chân, cậu ta cảm thấy có chút khó hiểu, đút tay vào túi đứng yên, nhìn Trì Tiểu Thiên như nhìn người ngoài hành tinh: "Cái này mà cậu cũng nói?"

Tuyệt vời, đúng là một kẻ kỳ lạ.

Trì Tiểu Thiên chẳng hề xấu hổ.

Cậu ưỡn ngực, hùng hồn nói: "Không ai thương cậu sao?"

Có người muốn tổn thương cậu, nào đâu phải lỗi của cậu, tại sao lại không nói, người yêu thương cậu thì sẽ bảo vệ cậu.

Trần Minh Hàn bị hỏi trúng tim đen, cậu ta tưởng rằng chuyện xấu hổ như vậy Trì Tiểu Thiên sẽ không mách. Nhưng Trì Tiểu Thiên hỏi rất hay, không ai thương cậu ta sao?

Bố ruột không thương cậu ta, chỉ muốn một người thừa kế.

Mẹ ruột cũng không thương cậu ta, chỉ muốn dùng cậu ta để đổi tiền.

Mẹ kế càng không thương cậu ta, cảm thấy sự tồn tại của cậu ta là nỗi ô nhục của bà.

Đúng vậy, không ai thương cậu ta.

Trần Minh Hàn cụp mắt xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Thương hay không thương gì chứ."

Cậu ta ngước mắt lên, "Cậu có ấu trĩ quá không."

Trì Tiểu Thiên đúng là một kẻ ngốc.

Trì Tiểu Thiên chẳng thèm để Trần Minh Hàn vào mắt, cậu quay đầu rời đi: "Tôi phải đi học rồi."

Cậu học Xã hội học, lên lớp phải đến tòa nhà Văn Tư, không cùng đường với Trần Minh Hàn.

Lần trước Trần Minh Hàn cố ý đến để đổ thêm dầu vào lửa.

Trần Minh Hàn nhanh chân đuổi theo: "Giận rồi à? Tôi còn chưa giận, cậu giận cái gì."

Trì Tiểu Thiên vẫn còn nhớ chuyện Trần Minh Hàn nói muốn lên giường với cậu.

Lúc này rất ghét cậu ta: "Cậu đừng lại đây, tránh xa tôi ra."

Trần Minh Hàn cố ý chạm vào Trì Tiểu Thiên hết lần này đến lần khác, nhìn cậu nổi cáu nhảy dựng lên, cứ như con thỏ.

Thật thú vị, chơi rất vui.

Trì Tiểu Thiên không chịu được nữa.

Cậu kéo Trần Minh Hàn vào một góc khuất, vẻ mặt chàng trai chăm chú và nghiêm túc, đôi mắt đẹp như đang lấp lánh: "Tôi có người mình thích rồi, cậu ấy tên là Tống Nghi. Cậu đừng có động tay động chân với tôi nữa, tôi yêu Tống Nghi, tôi muốn ở bên Tống Nghi lâu dài."

Trì Tiểu Thiên nói những lời này cũng đang phát sáng.

Trần Minh Hàn đột nhiên nảy sinh lòng ghen tị với một người chưa từng gặp mặt, ghen tị vì người đó có được tình yêu mà cậu ta chưa bao giờ có, cậu ta không cười nữa, giọng điệu có chút kỳ lạ: "Cậu yêu Tống Nghi? Vậy Tống Nghi có yêu cậu không?"

Đôi mắt cậu ta đen kịt, "Trì Tiểu Thiên, cậu mới bao nhiêu tuổi, cậu hiểu cái chó gì về tình yêu."

Trì Tiểu Thiên cảm thấy nói chuyện với Trần Minh Hàn như nước đổ lá khoai, cậu hất tay Trần Minh Hàn ra: "Tôi không nói lý với cậu được, tôi mặc kệ cậu, cậu cũng đừng quản tôi!" Về chuyện Tống Nghi có yêu cậu hay không, "Tôi sẽ theo đuổi Tống Nghi, tôi sẽ vẫn luôn theo đuổi Tống Nghi."

Cậu hét lên: "Rồi sẽ có một ngày Tống Nghi yêu tôi!"

Đùa thôi, chỉ là nói suông. Tuyệt đối đừng yêu cậu, thụ với thụ không có tương lai đâu.

Trì Tiểu Thiên vừa rẽ qua góc đã gặp ngay... Tống Nghi.

Trì Tiểu Thiên: "..."

Có lẽ đây chính là hiện trường chết vì xấu hổ, SOS! 120! 119! Cái gì cũng được, mau đến, cứu mạng!

Cậu mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Không biết Tống Nghi đã đứng đó bao lâu rồi, mày mắt cậu ta lạnh nhạt, môi nhợt nhạt, đôi mắt màu nâu sẫm như thủy tinh trong suốt đang nhìn Trì Tiểu Thiên, khuôn mặt chàng trai đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt né tránh rồi lại lơ đãng.

Trì Tiểu Thiên chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng này, cậu bắt đầu lắp bắp, giọng yếu ớt: "Tống... Tống Nghi."

Tống Nghi ừm một tiếng, giọng Trì Tiểu Thiên gọi tên cậu ta nghe khá hay, cậu ta vẫn nhìn Trì Tiểu Thiên, lông mi chàng trai run rẩy dữ dội, trông non nớt lại đơn thuần: "Bạn học Trì."

Trì Tiểu Thiên theo đuổi Tống Nghi ba năm, ở chỗ Tống Nghi vẫn chỉ là bạn học Trì. Tống Nghi không thích Trì Tiểu Thiên, thậm chí có thể nói là ghét. Cậu ta ghét sự phô trương của Trì Tiểu Thiên, ghét việc Trì Tiểu Thiên không biết từ chối.

Nhưng trước hôm nay, cậu ta luôn nghĩ rằng Trì Tiểu Thiên chỉ đang trêu đùa cậu ta, người đứng đắn theo đuổi người khác ai lại chỉ biết ném tiền và quấy rối? Nhưng bây giờ xem ra, Trì Tiểu Thiên thật sự thích cậu ta.

Hoặc nên nói là yêu?

Tống Nghi là trẻ mồ côi, ngoài viện trưởng mama yêu thương cậu ta thì không ai yêu cậu ta nữa. Nhưng viện trưởng mama đồng thời còn yêu thương rất nhiều người khác. Trì Tiểu Thiên nói yêu cậu ta, còn nói sẽ luôn theo đuổi cậu ta, muốn ở bên cậu ta lâu dài.

Có lẽ cậu ta cần xem xét lại tình cảm của Trì Tiểu Thiên dành cho mình: "Tôi không biết cậu thật sự thích tôi, những lời quá đáng trước đây, tôi xin lỗi."

Trì Tiểu Thiên: "..."

Cậu khô khốc nói: "Cậu... cậu không cần xin lỗi."

Không, không phải.

Tôi không thật sự thích cậu.

Có lẽ đã từng có người thích Tống Nghi, nhưng tuyệt đối không phải là cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play