Trì Tiểu Thiên cười đau cả bụng, cậu xoa xoa khuôn mặt cứng đờ vì cười: "Hơn một giờ rồi à? Thế mà đã hơn một giờ rồi?"
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Quả nhiên, thời gian vui vẻ đều trôi qua nhanh như vậy, "Ngủ thôi ngủ thôi, thật sự buồn ngủ chết mất."
Hệ thống vẫn còn xem chưa đã: "Xem thêm một lát đi mà."
Chúng nó có quy tắc làm việc nghiêm ngặt, cấm trốn việc trong giờ làm.
Trừ khi trốn cùng ký chủ.
Trì Tiểu Thiên không chịu nổi nữa, qua loa nói: "Lần sau nhất định xem, lần sau nhất định xem."
Dù trong phòng bật điều hòa nhưng rúc trong chăn vẫn thấy bí, tối ăn mì gà hơi mặn, Trì Tiểu Thiên khát khô cả họng, cảm thấy cả người nóng bừng, cậu muốn vén chăn ra cho thoáng khí, tiện thể ra ngoài uống chút nước.
Góc chăn bị đè lại, bên cạnh giường có thêm trọng lượng của một người, nệm hơi lún xuống: "Tiểu Thiên."
Trì Tiểu Thiên vừa định chui ra thì khựng lại.
"Thẩm Túng?" Cậu hỏi hệ thống, "Thẩm Túng về từ lúc nào vậy?"
Hệ thống đang chăm chú xem hài độc thoại nên cũng không để ý, nhưng dựa vào hơi ẩm trên người Thẩm Túng: "Chắc là vừa về thôi."
Thẩm Túng nhìn Trì Tiểu Thiên đang nằm im thin thít trong chăn: "Vẫn còn khóc à?"
Khóc mấy tiếng rồi.
Đáng thương thật.
Khóc?
Trì Tiểu Thiên nhận ra Thẩm Túng hiểu lầm, nhưng chuyện này cũng không thể trách Thẩm Túng được, ai mà ngờ một cậu ấm ăn chơi trác táng vừa phá sản vừa mất liên lạc với bố mẹ lại trốn trong chăn xem hài độc thoại cơ chứ.
Cậu run giọng nói: "Nếu Thẩm Túng phát hiện ra tôi không khóc thì sao?"
Hệ thống: "..."
Nó cũng bắt đầu hoảng, "Tôi cũng không biết nữa."
Hôm nay cốt truyện của Trì Tiểu Thiên đã xong rồi, giờ này Thẩm Túng không phải đang trò chuyện vui vẻ với Tống Nghi ư? Tại sao Thẩm Túng lại quay lại bất ngờ như vậy? Thật là không khoa học!
Thẩm Túng thấy Trì Tiểu Thiên không lên tiếng.
Anh vén một góc chăn lên, muốn lôi Trì Tiểu Thiên ra: "Ở trong này lâu không tốt, ra ngoài hít thở không khí đi. Cũng để chú út xem cháu có khỏe không?"
Giọng trầm thấp quyến rũ mang theo chút dụ dỗ, làm lỗ tai Trì Tiểu Thiên ngứa ngáy: "Wow, phúc lợi cho người thích giọng nói hay, chú Thẩm tuyệt quá!" Nhưng lật xe thì không thể được, cậu nhanh tay lẹ mắt túm lấy chăn, từ cổ họng ép ra hai tiếng nức nở, vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, "... Không muốn."
Đừng mở ra, cậu sẽ chết!
Chết vì xấu hổ!
Thẩm Túng cảm nhận được sự kháng cự của Trì Tiểu Thiên, trẻ con ở độ tuổi này có lòng tự trọng rất cao, trộm khóc bị người lớn phát hiện đã đủ khó xử rồi, huống chi là bị nhìn thấy.
Anh thở dài, không kéo chăn nữa, mà chính xác vỗ nhẹ hai cái vào lưng Trì Tiểu Thiên: "Đừng sợ, chú út không nhìn đâu."
Trì Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Cậu bí bách đến đỏ mặt chóng mặt, nhưng Thẩm Túng ở bên ngoài, đừng nói là thò đầu ra, đến thở mạnh cậu cũng không dám.
Trong phòng rơi vào im lặng kỳ lạ, vấn đề căn bản không phải là Trì Tiểu Thiên khóc, mà là nhà Trì Tiểu Thiên phá sản, Thẩm Túng lại không muốn giúp đỡ. Mấy lần mở miệng đều bị cắt ngang, dù Trì Tiểu Thiên không thông minh lắm cũng nhận ra thái độ của Thẩm Túng.
Không giải quyết chuyện này, hai người họ mãi mãi có một lớp ngăn cách.
Giống như bây giờ, ai cũng khó mở lời.
Thẩm Túng nghĩ đến khuôn mặt đẫm nước mắt của Trì Tiểu Thiên, Trì Tiểu Thiên thì nghĩ lúc nào Thẩm Túng mới đi, nhưng một lúc lâu cũng không thấy Thẩm Túng có ý định rời đi, Trì Tiểu Thiên có chút không nhịn được nữa.
Vừa khát nước vừa buồn tiểu, mặt đỏ bừng đầu óc căng thẳng, chuyện tốt đều cho cậu hết.
Giọng Trì Tiểu Thiên hơi khàn, cách một lớp chăn nghe càng nghẹn hơn: "Chú út."
Giọng chàng trai nghe có vẻ đáng thương.
Thẩm Túng khẽ nhấc mí mắt: "Tiểu Thiên."
Trì Tiểu Thiên không dám thò đầu ra, cậu vươn một tay sờ soạng lung tung, chất liệu vải mùa hè chỉ mỏng manh một lớp, cậu chạm vào một chỗ rắn chắc nóng bỏng, đoán chừng là đùi, xúc cảm trên tay rất rất tốt. Nhưng cậu không dám làm càn, thử mấy lần nữa cuối cùng cũng nắm được tay người đàn ông, các đốt ngón tay thon dài mạnh mẽ có chút thô ráp, nhiệt độ cơ thể so với người bình thường thì cao hơn, giọng chàng trai nghẹn ngào: "Nhà cháu phá sản rồi."
Chỗ Thẩm Túng bị chạm vào như bị một chuỗi lửa đốt lên, trong lòng cũng nóng ran, anh thích vẻ ngoài của Trì Tiểu Thiên, cũng quý mến tính cách trẻ con hồn nhiên của Trì Tiểu Thiên. Da anh sẫm màu hơn, những năm đầu lăn lộn cũng không phải chưa từng làm việc nặng nhọc, đến giờ vẫn còn vài vết sẹo trắng. Trì Tiểu Thiên thì khác, từ nhỏ cậu đã được nuông chiều, lớn đến chừng này mà đến một cái bát cũng chưa từng rửa, ngón tay trắng nõn ửng lên màu hồng nhạt khỏe mạnh mềm mại.
Không hề nữ tính, mà là vẻ đẹp tràn đầy cảm giác thiếu niên.
Thẩm Túng khép tay lại, chậm rãi nắm lấy tay Trì Tiểu Thiên, dịu dàng như vuốt ve một con thỏ bị hoảng sợ: "Chú út biết."
Bàn tay bị một người đàn ông khác bao bọc trong lòng bàn tay, Trì Tiểu Thiên có chút không quen, cậu giãy giụa muốn rút ra, phát hiện không nhúc nhích được thì không phí công giãy giụa nữa, có lẽ là không trực tiếp chạm vào, cậu bắt đầu lớn gan hơn: "Chú út có thể giúp nhà cháu vượt qua khó khăn này không..."
"Sau này Tiểu Thiên cứ coi Thẩm trạch là nhà của mình đi." Sự ôn hòa của Thẩm Túng chỉ là vẻ bề ngoài, là ngụy trang, thực ra anh rất độc đoán và ngang ngược, "Tiểu Thiên vẫn là đại thiếu gia sống hạnh phúc vô tư, không ai có thể bắt nạt Tiểu Thiên."
Anh xoa xoa tay Trì Tiểu Thiên, giữa hai người dấy lên một đợt run rẩy tê dại, "Chú út sẽ nuôi cháu."
Nuôi cháu?
Chỉ mình cháu?
Vậy nhà cháu thì sao?
Trì Tiểu Thiên mím môi, như bị bóp nghẹt cổ, một câu cũng không nói ra được. Cậu không thân thiết với Thẩm Túng, mười mấy năm không liên lạc rồi, Thẩm Túng bằng lòng thu nhận cậu đã là nhân từ lắm rồi.
Cậu không có lập trường, cũng không có quyền yêu cầu Thẩm Túng nhất định phải giúp nhà họ Trì.
Khi vừa phá sản, bố mẹ mất liên lạc, Trì Tiểu Thiên có cảm giác hoang đường như đang ở trong mơ, cậu hoàn toàn không biết gì về chuyện trong nhà, càng bất lực hơn.
Cậu chỉ biết khóc.
Thẩm Túng thấy Trì Tiểu Thiên không lên tiếng, lại như có như không thở dài.
Anh không thể bao dung Trì Tiểu Thiên vô hạn, đặc biệt là chuyện nhà họ Trì: "Tiểu Thiên, chắc bố mẹ cháu đã liên lạc với cháu rồi nhỉ? Họ nói gì? Chẳng phải họ chỉ bảo Tiểu Thiên đừng lo lắng, phải chăm sóc bản thân cho tốt ư?"
Bố mẹ Trì Tiểu Thiên không có khả năng yêu cầu Trì Tiểu Thiên làm gì.
Trì Tiểu Thiên úp mặt vào gối, giọng nhỏ xíu: "... Vâng."
Bố mẹ cậu đã dặn dò như vậy.
Trì Tiểu Thiên vô dụng như vậy.
Không gây thêm rắc rối đã là giỏi lắm rồi.
Thẩm Túng nhéo nhéo tay Trì Tiểu Thiên, thấy Trì Tiểu Thiên run lên một cái mới dừng tay, đôi mắt người đàn ông anh tuấn sâu thẳm: "Tiểu Thiên có thể tự chăm sóc tốt bản thân là đã giúp bố mẹ cháu nhiều nhất rồi."
Anh nghịch ngón tay Trì Tiểu Thiên, "Trước khi bố mẹ cháu giải quyết xong chuyện trong nhà, Tiểu Thiên cứ ở với chú út trước đi. Như vậy, bố mẹ cháu cũng có thể chuyên tâm giải quyết chuyện nhà họ Trì, đúng không?"
Trì Tiểu Thiên rụt tay về, vẫn dùng chăn che kín mít, giọng mũi hơi nặng: "Cháu biết rồi."
Không đợi Thẩm Túng trả lời, cậu đã đuổi khách: "Cháu muốn ngủ, chú út ra ngoài trước đi."
Buồn tiểu quá, sắp không nhịn được rồi.
Thẩm Túng nhướn mày, đương nhiên anh nghe ra sự bất mãn và oán giận của Trì Tiểu Thiên.
Đứa trẻ vẫn còn khúc mắc trong lòng.
Thẩm Túng cũng không ở lại làm phiền.
"Vậy chú út đi đây." Anh đứng dậy, tiếng vải cọ xát vang lên một lúc lâu, người đàn ông ngũ quan lập thể, đường nét rõ ràng cứng rắn từ trên cao nhìn xuống, nói giọng ôn hòa, "Tiểu Thiên ngủ sớm đi."
Cửa đóng lại.
Một tiếng "cạch" trầm đục.
Trì Tiểu Thiên chui ra khỏi chăn thở dốc, cố gắng kiềm chế xung động muốn chạy, lết từng bước một đến nhà vệ sinh, khi xả nước: "Tôi nhớ mình đã khóa cửa rồi mà."
Dù là cửa phòng ngủ hay cửa phòng tắm.
Hệ thống canh chừng cho Trì Tiểu Thiên: "Thẩm Túng có chìa khóa."
Cái khóa cửa này có khóa hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là xem Thẩm Túng có muốn vào hay không.
Trì Tiểu Thiên xả nước xong soi gương, mặt chàng trai ửng đỏ, hai má hồng như hoa đào nở rộ, đẹp thì đẹp, cậu sờ khóe mắt mình, lo lắng nói: "Ngày mai mắt tôi không sưng lên thì làm sao?"
Khóc lâu như vậy, sáng mai mắt không sưng thì đúng là kỳ tích y học.
Hệ thống kết nối mạng tìm kiếm một lúc, quyết định: "Xem phim đi."
Trì Tiểu Thiên: "Xem gì?"
Hệ thống mở bảng xếp hạng phim lấy nước mắt người xem: "."
Trì Tiểu Thiên lại rúc vào chăn.
Một người một hệ thống lại xem chút kích thích.
...
Thẩm Túng lại xem camera giám sát.
Sau khi anh đi, Trì Tiểu Thiên từ trong chăn chui ra, phòng tối đen như mực, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra bóng người. Trì Tiểu Thiên mò mẫm đi vào nhà vệ sinh, trở về lại rúc vào chăn.
Lại bắt đầu khóc.
Lần này Thẩm Túng không đi an ủi Trì Tiểu Thiên, người trẻ tuổi luôn phải học cách đối mặt với thực tế.
Lý trí nghĩ như vậy không sai, nhưng có lẽ là lần đầu tiên có người để bận lòng, người đàn ông luôn lạnh lùng vô tình lại có chút mất ngủ, băng tan một góc, nơi nào đó trong lồng ngực nóng ran không rõ.
Người đàn ông dựa vào đầu giường, đặt cuốn sách đã lâu không lật xuống, khẽ nhắm mắt: "Không còn trẻ nữa rồi."
Thẩm Túng hai mươi mấy tuổi một lòng chỉ có tiền và quyền, đó là thời điểm anh liều mạng nhất, biệt danh cá mập trắng cũng từ đó mà ra, người hận quỷ ghét.
Lúc đó anh sẽ không nhân từ nương tay.
Ngày hôm sau, Trì Tiểu Thiên gần trưa mới bò dậy.
Thẩm trạch không có quần áo của cậu, tối qua tắm xong cậu mặc áo ngủ của Thẩm Túng, nhưng ban ngày mặc như vậy rõ ràng có chút không thích hợp, chiều còn có tiết, cậu không muốn đi học trong tình trạng trống trơn. Trong phòng ngủ có một chiếc tủ quần áo lớn, Trì Tiểu Thiên đẩy mạnh ra: "Trời phù hộ có đồ tôi mặc vừa... wow!"
Đầy một tủ quần áo hàng hiệu mới nhất.
Chắc là tối qua sau khi cậu ngủ say như chết, Thẩm Túng đã sai người đi mua sắm suốt đêm.
Trì Tiểu Thiên rút ra một chiếc quần jean và một chiếc áo phông, cười híp mắt khoe với hệ thống: "Chú Thẩm thật yêu tôi."
Hệ thống nhìn đôi mắt sưng húp của Trì Tiểu Thiên, khinh bỉ hừ một tiếng: "Chỉ thế thôi à? Thẩm Túng thiếu tiền à?"
Yêu một người thật lòng thì không nỡ để người đó rơi lệ, Trì Tiểu Thiên sắp khóc chết rồi cũng không thấy Thẩm Túng mở lời giúp đỡ, "Chắc là anh ta thấy cậu đáng thương, cứu tế cho cậu thôi."
Trì Tiểu Thiên chẳng hề để ý: "Thứ tôi cần chính là cứu tế."
Tất cả thẻ của cậu đều bị khóa, bất động sản dưới tên cậu cũng đã đổi chủ. Quan trọng là trước đây cậu khá hỗn, đắc tội không ít người, nếu không có Thẩm Túng, cuộc sống thật sự sẽ rất khó khăn.
Trì Tiểu Thiên xuống lầu, Thẩm Túng đang ăn.
Đồ ăn bày trên bàn dài màu sắc hương vị đều hấp dẫn, quyến rũ hồn phách. Nổi bật hơn cả là người đàn ông bên cạnh bàn, bộ vest đen ba mảnh, áo vest, áo sơ mi, quần tây, tỷ lệ vai eo hoàn hảo, đôi chân dài vừa duỗi ra, khí chất ngút trời.
Anh đặt tờ báo trong tay xuống, cười vẫy tay với Trì Tiểu Thiên: "Tiểu Thiên."
Mẹ ơi, đây chắc chắn là thiên đường.
Nước mắt cậu suýt chút nữa thì chảy ra từ khóe miệng.
Trì Tiểu Thiên cố ý đi chậm một chút, thưởng thức thêm một lúc rồi mới xuống lầu. Chàng trai khóc cả đêm có chút tiều tụy, cậu ngồi xuống ghế, có lẽ là không yên lòng, ngay cả ánh mắt cũng có chút lơ đãng, thậm chí còn không nhìn Thẩm Túng: "Chú út."
Trì Tiểu Thiên đang nói chuyện với hệ thống: "Với góc độ tôi xuống lầu vừa nãy, cậu chụp được hình chú Thẩm chưa?"
Tay nghề của hệ thống rất chuyên nghiệp, chụp Thẩm Túng ngồi bên bàn dài vô cùng anh tuấn, nó đưa ảnh đã chụp cho Trì Tiểu Thiên xem: "Chụp rồi."
Trì Tiểu Thiên rất hài lòng: "Chiều tôi cho cậu nghe hài độc thoại hai tiếng."
Hệ thống cũng rất hài lòng: "Hợp tác vui vẻ!"
Thẩm Túng lại không hài lòng lắm.
Anh tưởng Trì Tiểu Thiên vẫn còn giận dỗi, giọng cũng lạnh đi: "Tiểu Thiên." Đừng có không biết điều.
Trì Tiểu Thiên nghi hoặc ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như nước, ngoan ngoãn như một chú cừu non mới sinh, Thẩm Túng lại sinh lòng yêu mến, anh đưa đôi đũa cho Trì Tiểu Thiên: "Ăn cơm."
Trì Tiểu Thiên lập tức cúi đầu ăn ngấu nghiến, người không lớn, ăn lại khá nhiều, ngay cả khẩu vị của Thẩm Túng cũng tốt hơn một chút, tâm trạng vui vẻ. Sau bữa ăn, anh giới thiệu trợ lý Cao cho Trì Tiểu Thiên làm quen: "Chú út bận, bình thường có việc không liên lạc được với chú út thì cứ tìm cậu ta, biết chưa?"
Trợ lý Cao có thêm một hạng mục là liên lạc với Trì Tiểu Thiên, các công việc khác thì giảm bớt, anh ta không biết đây là được thăng chức hay bị giáng chức, nhưng dù sao cũng được tăng lương, chàng trai đeo kính gọng vàng lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn: "Trì thiếu gia, chào cậu."
Nụ cười của trợ lý Cao còn giả hơn cả búp bê Barbie, Trì Tiểu Thiên nghi ngờ mỗi lần anh cười đều có độ cong khóe miệng giống hệt nhau, khiến cậu rất muốn lấy thước đo góc ra đo thử.
Trợ lý Cao bị nhìn đến sởn gai ốc.
Anh ta không hiểu tại sao Trì Tiểu Thiên cứ nhìn mình như vậy, tối qua hẳn là lần đầu tiên họ gặp nhau mà. Thu lại nụ cười trên mặt, trợ lý Cao có chút dè dặt: "Trì thiếu gia?"
Trì Tiểu Thiên cuối cùng cũng dời mắt, kiêu ngạo gật đầu: "Chào anh."
Cao Barbie.
***
* Chú chó Hachiko: Câu chuyện xảy ra vào năm 1925, tại nhà ga Shibuya. Hachi, biệt danh là Hachiko – là một chú chó nhỏ, lông màu trắng, chào đời vào tháng 11 năm 1923 ở tỉnh Akita, Nhật Bản. Chú bị lạc chủ và được giáo sư Ueno của trường đại học Tokyo đem về nuôi dưỡng như người con trong gia đình.
Hàng ngày như thường lệ, cứ mỗi buổi sáng là Hachiko tiễn giáo sư Ueno Eizaburo đến nhà ga để ông lên tàu đi làm và cả hai đều đi bộ tới nhà ga Shibuya. Hachiko không được phép theo giáo sư đến Đại Học Hoàng Gia (nay là Đại Học Tokyo), nơi ông đang giảng dạy, và chiều cũng vậy, cứ đến 3 giờ chiều , Hachiko lại ra nhà ga đợi giáo sư về.
Nhưng vào ngày 12 tháng 5 năm đó, giáo sư Ueno đã qua đời sau một cơn đột quỵ khi đang giảng bài trên giảng đường ở trường đại học và mãi mãi không thể trở về được. Còn Hachiko cứ như mọi ngày, vẫn đến nhà ga vào lúc 3 giờ chiều để đón chủ nhân về. Nhưng hôm đó đã qua 3 giờ rất lâu, bao nhiêu chuyến tàu đã đi qua, trời đã tối mà không thấy giáo sư về. Và Hachiko, chú cho trung thành không hề nản lòng, Hachiko vẫn đứng đợi và đợi.
Hachiko linh cảm rằng có chuyện gì chẳng lành đã xảy ra, tuy vậy nó vẫn ra ga đợi chủ nhân vào lúc 3 giờ chiều mỗi ngày. Chẳng bao lâu sau, những người xung quanh bắt đầu để ý tới sự chờ đợi vô vọng của Hachiko đối với người chủ nhân đã qua đời của mình. Lần lượt, từ người làm vườn trước đây của giáo sư, đến giám đốc nhà ga và những người dân trong vùng đã cho Hachiko ăn và thay phiên nhau chăm sóc nó.
Câu chuyện về chú chó trung thành nhanh chóng được lan truyền khắp nơi và Hachiko được coi như một tấm gương sáng về lòng trung thành. Người ta tìm đến Shibuya chỉ để nhìn Hachiko, cho nó ăn, hoặc nhẹ nhàng xoa đầu vào đầu nó để chúc may mắn.
Năm 1932, khi Hachiko đợi chủ nhân được 7 năm, 1 sinh viên của giáo sư Ueno đã viết 1 bài báo kể về chuyện cảm động này và gửi đăng ở 1 tờ báo lớn ở Tokyo. Ngay lập tức có rất nhiều người quan tâm lo lắng cho chú chó trung thành này. Cũng từ Hachiko mà người Nhật thêm vào từ điển từ mới “chukhen” – chú chó nhỏ trung thành .
Nhiều ngày, nhiều tháng, rồi nhiều năm trôi qua, Hachiko vẫn có mặt đều đặn ở nhà ga vào lúc 3h chiều, mặc dù nó đã bị bệnh viêm khớp và đã quá già yếu. Cuối cùng vào ngày 8 tháng 3 năm 1935, gần 11 năm kể từ ngày nó nhìn thấy chủ nhân lần cuối cùng, người ta tìm thấy Hachiko - lúc đó đã 12 tuổi - nằm gục chết tại chính cái nơi mà nó đã đứng đợi chủ nhân của mình trong suốt nhiều năm.