Trong ngực Trần Minh Hàn không còn ai.

Cậu ta xoa xoa đầu ngón tay, trong lòng thoáng có chút mất mát.

Mưa rơi tí tách.

Ào ào.

Mây đen dày đặc, màn đêm sâu thẳm. Thẩm trạch to lớn như một con quái vật há miệng muốn ăn thịt người, đèn lần lượt sáng lên, trắng lạnh, thê lương.

Trì Tiểu Thiên ướt sũng, gió thổi qua lạnh thấu xương, nhưng điều đó không thể ngăn cản ngọn lửa nhiệt tình trong lòng cậu, giọng chàng trai trong trẻo ngọt ngào, đôi mắt đẹp đen láy: "Chú út."

Thẩm Túng bị sự nhiệt tình của Trì Tiểu Thiên lấy lòng.

Anh mở cửa xe, hạ mình đưa cho Trì Tiểu Thiên một chiếc khăn, cánh tay anh rất rắn chắc, dù bị lớp áo sơ mi đen che phủ cũng không giấu được cảm giác sức mạnh dồi dào: "Sao lại ướt thế này, mau lau đi."

Giọng anh ôn hòa tự nhiên, giống như thật sự là một trưởng bối hiền lành.

Trong xe vẫn bật điều hòa, Trì Tiểu Thiên vừa chui vào đã bị lạnh run người, cậu khoác khăn lên người, lắc lắc đầu như chó vẩy lông, nước bắn lên ghế da, tấm thảm dưới chân ướt một mảng lớn, lông dài bẩn thỉu nhòe thành một vệt.

Thẩm Túng có chút sạch sẽ quá mức.

Anh không dấu vết mà nhíu mày, bàn tay thon dài mạnh mẽ đặt lên vai Trì Tiểu Thiên: "Tiểu Thiên."

Trì Tiểu Thiên bị nhiệt độ cơ thể Thẩm Túng làm nóng bừng, lông mi cậu vẫn còn dính hơi nước, muốn tránh nhưng bị một đôi bàn tay to lớn giữ chặt tại chỗ không thể động đậy: "Chú út." Chàng trai ngẩng mặt lên, khó chịu hít hít mũi, đôi môi ướt át đỏ tươi, đáng thương lại đáng yêu, "Ngứa."

Thật biết làm nũng.

Lửa giận trong lòng Thẩm Túng nguôi ngoai bớt, anh cầm lấy khăn: "Ngoan, nhịn một chút. Chú út lau cho cháu."

Hai người ở rất gần, giọng trầm thấp quyến rũ vang lên bên tai, Trì Tiểu Thiên không nhịn được đỏ mặt, cậu cúi đầu, răng nanh cắn nhẹ đầu lưỡi cọ xát: "Vâng."

Thẩm Túng thật sự lau cho Trì Tiểu Thiên.

Tài xế họ Trương, chuyên lái xe cho Thẩm Túng đã mười năm, anh ta tự cho rằng mình khá hiểu Thẩm Túng, Thẩm trạch rất lớn, lái xe mất mười lăm phút. Chính mười lăm phút này, con đường quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, lòng bàn tay anh ta vẫn luôn đổ mồ hôi, đứng ngồi không yên như dưới mông có kim châm.

Qua gương chiếu hậu, anh ta thấy Thẩm Túng đang lau tóc cho Trì Tiểu Thiên, cổ cậu bé trẻ tuổi xinh đẹp trắng nõn, anh ta luôn lo lắng giây tiếp theo Thẩm Túng sẽ bẻ gãy nó.

Nhưng không.

Họ vẫn an ổn đi đến nơi ở của Thẩm Túng.

Trì Tiểu Thiên vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn, đến môi trường xa lạ không tránh khỏi kính sợ. Cậu trốn sau lưng Thẩm Túng, từng bước theo sát Thẩm Túng, còn lén lút kéo vạt áo Thẩm Túng: "Chú út, đây là nơi chú ở ạ?"

Màu sắc đồ đạc xám đen, ánh đèn trắng lạnh, bức tranh sơn dầu quý giá treo trên tường hoa lệ lạnh lẽo.

Vô cùng âm u.

Thẩm Túng xắn tay áo sơ mi lên: "Đúng vậy."

Anh biết Trì Tiểu Thiên sợ hãi, nhưng vẫn dịu giọng hỏi: "Tiểu Thiên thích không?"

Không thích.

Trì Tiểu Thiên cứ nhớ mãi mấy khu nghĩa trang không xa nơi này, nhưng mình đến cầu người ta, cậu còn chưa đến mức không biết điều như vậy: "Thích." Nói một câu không mấy chân thành, ngay sau đó, mắt cậu sáng lên, mong đợi nói: "Chú út..."

Chú có thể giúp nhà cháu không?

Tâm tư của Trì Tiểu Thiên rất dễ đoán, khó có thể tưởng tượng một con cáo già như Trì Thành lại nuôi dạy ra một đứa con ngây thơ như vậy.

"Tiểu Thiên." Thẩm Túng cắt ngang lời Trì Tiểu Thiên, ôn hòa nhưng mạnh mẽ, "Cháu ướt hết rồi, mau đi tắm rửa đi. Cẩn thận bị cảm lạnh."

Miệng Trì Tiểu Thiên vẫn còn há, cậu có chút uất ức, lén liếc nhìn khuôn mặt không cho phép từ chối của Thẩm Túng: "... Vâng."

Đợi lát nữa nói cũng không muộn.

Dù sao Thẩm Túng ở đây sẽ không chạy mất.

Trì Tiểu Thiên vừa tự an ủi mình vừa bước vào phòng tắm.

Kéo rèm ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc bồn tắm đôi xa hoa: "Wow, niềm vui của kẻ có tiền."

Trì Tiểu Thiên hớn hở đi xả nước.

Cậu xoa xoa tay phấn khích: "Cậu biết ở đây có thể làm bao nhiêu chuyện không!" Vừa nhìn thấy Thẩm Túng, cậu đã quyết định phải có được người đàn ông này. Ai có thể từ chối một lão cầm thú đẹp trai nhiều tiền, ăn mặc chỉnh tề như vậy?

Ít nhất cậu không thể.

Hệ thống: "Bồn tắm chẳng phải chỉ để tắm thôi ư?"

Nó khinh thường dáng vẻ không có kiến thức của Trì Tiểu Thiên, "Dù sao cậu cũng là con nhà giàu, giữ vững hình tượng chút đi."

Roẹt - Không biết Trì Tiểu Thiên ấn vào nút nào, chiếc gương trên bồn rửa mặt đối diện bồn tắm hạ xuống, gần như chiếm trọn cả bức tường. Sáng bóng, rõ ràng. Lông tóc cũng hiện rõ.

Nhìn một lúc, mặt cậu đỏ lên: "Chú Thẩm thật biết chơi."

Hệ thống lúc đó vẫn còn là một hệ thống thuần khiết.

Nó khó hiểu hỏi: "Đây chẳng phải chỉ là một cái gương thôi ư?" Cùng lắm thì to hơn một chút.

Thẩm Túng ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động.

Anh đoán Trì Tiểu Thiên đã hạ gương xuống, cửa phòng tắm là thiết kế cách nhiệt hai lớp kính mờ, hơi nước bám lên cửa, một mảng mờ ảo. Bên ngoài phòng là tiếng nước chảy ào ào, bên trong phòng cũng vậy.

Thẩm Túng thanh tâm quả dục nhiều năm, một khi nổi lên dục vọng thì có chút không kiềm chế được, đương nhiên, anh cũng không nghĩ đến việc kiềm chế.

Ở độ tuổi này, anh càng cần buông thả.

Vịn vào tay nắm cửa, Thẩm Túng đã cởi áo gi lê, trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi đen, chiếc quần tây thẳng đứng buông xuống trông rất đẹp, người đàn ông anh tuấn có vài sợi tóc rũ xuống trán, thêm vài phần tùy ý phóng khoáng: "Tiểu Thiên."

Anh vặn tay nắm cửa, ôn hòa nói: "Chú út đến giúp con chà lưng."

Hệ thống đã nghi ngờ cốt truyện từ khi Thẩm Túng ra đón Trì Tiểu Thiên, thấy Thẩm Túng còn hòa ái thân thiện muốn chà lưng cho Trì Tiểu Thiên, bèn hỏi: "Chẳng lẽ anh trai Thẩm Túng cắm sừng bố cậu, Thẩm Túng là chú út ruột của cậu?"

Trì Tiểu Thiên: "..." Não động kiểu này sánh ngang hố đen vũ trụ rồi.

Cậu ho khan hai tiếng, rụt rè nói: "Chẳng lẽ không có khả năng, tôi chỉ nói là khả năng thôi, Thẩm Túng thích tôi, muốn lên giường với tôi?"

Hệ thống cười lạnh: "Không thể nào! Đây là truyện đam mỹ thuần khiết. Công chính chỉ giữ thân như ngọc vì thụ chính, một pháo hôi như cậu lại còn vọng tưởng đến thân thể trong trắng của công chính ư?"

Thẩm Túng đã vào rồi.

Trì Tiểu Thiên nhanh chóng nhập vai.

Cậu che chắn những bộ phận quan trọng của mình, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Chú út!"

Hệ thống chọn ký chủ cũng đã sàng lọc một vòng, Trì Tiểu Thiên học diễn xuất, thiên phú diễn xuất đặc biệt xuất sắc, rất có linh khí. Không chỉ vậy, chỉ tiêu các phương diện của cậu đều rất tốt, đánh giá tổng hợp là cấp S hiếm có.

Nói cách khác, Trì Tiểu Thiên cũng là rồng phượng trong loài người rồi.

Mặt chàng trai ửng hồng, vì hoảng hốt, hàng mi mỏng manh khẽ run rẩy như cánh bướm.

Cậu muốn rụt lại nhưng lại ngại ngùng không dám rụt.

Ánh mắt Thẩm Túng càng sâu thêm.

Anh xắn tay áo lên, ngước mắt nhìn, giọng điệu nghiêm túc có chút khàn khàn khó nhận ra: "Xấu hổ cái gì, cũng không phải chưa từng tắm cùng chú út. Ngoan, chú chỉ giúp cháu chà lưng thôi."

Trì Tiểu Thiên không nhớ có chuyện này, cậu hơi nghi ngờ, nhưng thấy Thẩm Túng nói chắc chắn, cũng không phản kháng nhiều nữa.

Dù sao cũng là đàn ông.

Đàn ông cùng nhau kỳ lưng cũng rất bình thường.

Trì Tiểu Thiên là đồng tính luyến ái, nhưng cậu không cảm thấy cả thế giới đều là đồng tính.

Sau khi thuyết phục được bản thân, cậu xoay người lại, giả vờ phóng khoáng nói: "Chà đi ạ."

Không biết là xấu hổ hay sợ hãi mà cứ run rẩy mãi.

Thẩm Túng chỉ chạm nhẹ vào gáy Trì Tiểu Thiên, cậu đã run rẩy không thôi, vành tai càng đỏ như muốn nhỏ máu: "..." Xem ra hôm nay không được rồi.

Anh sợ Trì Tiểu Thiên bị dọa chết khiếp.

Hai chú cháu đơn thuần chà lưng cho nhau.

Nhưng Trì Tiểu Thiên sợ ngứa, cứ vẫy nước lung tung, áo sơ mi của Thẩm Túng ướt một mảng lớn, đến cuối cùng tắm xong lửa dục cũng tan biến hết, thậm chí còn có chút muốn nhập định ngồi thiền, đối với đề nghị muốn ở lại giúp đỡ của Trì Tiểu Thiên, anh day day sống mũi, nhịn rất lâu mới không lộ ra vẻ mặt làm người ta sợ hãi: "Ra ngoài."

Trì Tiểu Thiên vốn rất đầu gấu, nhưng lúc này cậu vẫn chưa quen Thẩm Túng, vẫn còn ngoan ngoãn, bèn thành thật đi ra ngoài.

Hệ thống bị một đống gạch men (censored) che mắt, mãi đến khi Trì Tiểu Thiên ra ngoài mới khôi phục tầm nhìn bình thường, chàng trai mặc bộ đồ ngủ lụa đen tuyền, đôi chân thon dài trắng mịn.

Trì Tiểu Thiên quấn khăn quanh đầu, trong lòng nghĩ đến hình dáng cơ bụng ướt át lộ ra dưới vạt áo của chú Thẩm, ngân nga hát: "Anh yêu em, em yêu anh, anh yêu em em yêu anh..."

Bài hát ma mị, nhịp điệu vui vẻ.

Nhưng Trì Tiểu Thiên chỉ hát đúng một câu, hệ thống hỏi Trì Tiểu Thiên: "Sao cậu không hát nữa?"

Trì Tiểu Thiên làm ồn cả buổi cũng đói rồi.

Cậu lững thững đi vào bếp: "Hát tiếp thì có nguy cơ quảng cáo mất. Tôi có thu phí đâu."

Trong bếp, ba năm người hầu tụm lại tám chuyện.

Trợ lý Cao liếc mắt thấy Trì Tiểu Thiên, chàng trai xinh đẹp mặc quần áo của ông chủ càng thêm môi đỏ răng trắng, vẻ xuân sắc dạt dào, anh ta không dám nhìn nhiều: "Trì thiếu gia."

Anh ta biết những việc Thẩm Túng đã làm, còn tưởng Thẩm Túng hận nhà họ Trì đến tận xương tủy, nhưng thấy Trì Tiểu Thiên nhàn nhã như vậy lại có chút không chắc chắn, ông chủ có thể không có cảm tình với nhà họ Trì, nhưng rõ ràng rất khoan dung với Trì Tiểu Thiên.

Trì Tiểu Thiên ngửi thấy mùi thơm, cậu nuốt nước miếng: "Tôi muốn ăn mì gà." Mì gà dai mềm mượt mà thêm hai cọng rau cải xanh, một đĩa dưa muối nhỏ, đúng là mì tình trong mộng rồi, "Mì gà cho thêm nhiều gà."

Cậu là động vật ăn thịt, không thịt không vui.

Vú Vương là người già trong Thẩm trạch.

Mắt bà giờ đã hơi mờ: "Đây là chuẩn bị cho tiên sinh..."

Trợ lý Cao lập tức đáp ứng, nụ cười giả tạo hoàn hảo: "Trì thiếu gia cứ ra phòng khách đợi." Vừa nói, anh ta vừa đẩy gọng kính, "Trời lạnh rồi, Trì thiếu gia tốt nhất nên mặc thêm áo khoác rồi hãy ra."

Một trợ lý đủ tiêu chuẩn phải luôn theo sát tâm tư của ông chủ.

Chỉ là không biết ông chủ nhất thời hứng thú hay đã có mưu tính từ trước, điều này liên quan đến địa vị của Trì Tiểu Thiên ở Thẩm trạch và thái độ của anh ta đối với Trì Tiểu Thiên.

Thật là một người tinh ranh.

Trì Tiểu Thiên đánh giá trợ lý Cao, một lúc lâu sau mới dời mắt, chậm rãi đáp một tiếng: "Ồ."

Trong , nhà Trì Tiểu Thiên phá sản, hai tháng sau cậu mới vào ở Thẩm trạch.

Lúc đó cậu không chỉ tiêu hết đồng cuối cùng trên người mà còn chịu đủ nhục nhã ức hiếp bên ngoài, điên cuồng nhớ lại những ngày còn là con nhà giàu. Cậu lại đi cầu xin Thẩm Túng một lần nữa, chỉ có Thẩm Túng mới có thể giúp cậu khôi phục cuộc sống trước đây, trả thù những người đã bắt nạt cậu.

Lúc này Thẩm Túng mới nhìn Trì Tiểu Thiên một cách nghiêm túc, thu nhận cậu như thu nhận một con chó. Người hầu trong Thẩm trạch cũng là kẻ thấy gió chiều nào theo chiều ấy, địa vị của Trì Tiểu Thiên ở Thẩm trạch thậm chí còn không bằng con chó ngao đen canh cửa, đừng nói đến bữa khuya, Thẩm Túng không về thì đến cơm cậu cũng không có mà ăn. Nhưng Trì Tiểu Thiên chỉ có thể ở lại Thẩm trạch, tâm lý cậu bắt đầu vặn vẹo và bất bình, ở bên ngoài càng thêm phóng túng và kiêu căng, tính cách cũng ngày càng cực đoan và thù dai.

Đồng thời, Trì Tiểu Thiên cũng không từ bỏ việc theo đuổi Tống Nghi, nhưng lần này không phải là kiểu theo đuổi trẻ con nữa, vì có tiền lại không ai quản, rất nhanh cậu đã chơi với một đám người lộn xộn, còn học được một vài thủ đoạn bỉ ổi.

Cậu hạ thuốc Tống Nghi.

Đương nhiên, Trì Tiểu Thiên không thành công, Thẩm Túng kịp thời đến cứu Tống Nghi. Cũng chính lần này, Trì Tiểu Thiên hoàn toàn chọc giận Thẩm Túng, Thẩm Túng nói với Trì Tiểu Thiên đang khóc lóc thảm thiết rằng nếu còn muốn ở lại Thẩm trạch thì phải công bố đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ ruột.

Trì Tiểu Thiên của một năm trước sẽ không làm như vậy, Trì Tiểu Thiên của một năm sau đã làm theo.

Điều này trở thành giọt nước tràn ly, bố mẹ Trì đau khổ tuyệt vọng trong lúc ngẩn ngơ đã gặp tai nạn xe, cả hai đều qua đời. Kết cục của Trì Tiểu Thiên cũng không tốt đẹp gì, sau khi bố mẹ Trì qua đời, Thẩm Túng đã đuổi Trì Tiểu Thiên ra ngoài.

Những người từng bị Trì Tiểu Thiên bắt nạt nghe tin kéo đến, Trì Tiểu Thiên sợ hãi tự sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play