Đi thẳng đến cửa, cậu khựng lại, quay đầu nghiêng người, có chút khó xử nói: "Cảm ơn cậu."

Chàng trai trẻ môi đỏ răng trắng tóc xoăn nhẹ bồng bềnh, hàng mi dài rậm khẽ run rẩy, lại ngoan ngoãn đến không ngờ: "Cậu miễn cưỡng coi như người tốt."

Dù trước đây đã đối đầu với cậu rất nhiều lần, nhưng sau khi mình phá sản còn nói muốn đưa mình đến Thẩm trạch, bằng lòng thu nhận mình.

Thật sự là người tốt rồi.

Hệ thống nhìn Trì Tiểu Thiên: "Cậu không thật sự cảm thấy cậu ta là người tốt đấy chứ? Trần Minh Hàn là kẻ thù không đội trời chung của Trì Tiểu Thiên, cậu ta thu nhận cậu chắc chắn là muốn sỉ nhục cậu."

Trì Tiểu Thiên đợi hệ thống nói xong mới nghiêm túc nói: "Tôi đang mỉa mai cậu ta đấy."

Trần Minh Hàn xứng đáng với hai chữ người tốt ư?

Hệ thống: "... "

Xin lỗi.

Nó quả thật không nhìn ra.

Trần Minh Hàn bị phát thẻ người tốt: "... "

Trong lòng cậu ta cảm thấy có chút kỳ lạ, dâng lên một loại cảm giác áy náy kỳ dị khi bắt nạt kẻ ngốc.

Người tốt? Cậu ta?

Đầu óc Trì Tiểu Thiên chẳng khác nào có mà như không, hoàn toàn không biết lòng người hiểm ác.

"Đồ ngốc." Mắng một tiếng xong Trần Minh Hàn lại bật cười, cậu ta lẩm bẩm một mình: "Chán rồi thì tặng cậu ta một căn hộ tốt là được."

Thẩm Túng không phải là người mềm lòng, cậu ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận một kẻ lang thang nhỏ nhắn xinh đẹp vô gia cư bị vấp phải một cú đau điếng.

Đương nhiên, Trần Minh Hàn chỉ định chơi đùa thôi.

Chán rồi mà còn chịu tặng căn hộ cho Trì Tiểu Thiên, cậu ta đã là một kim chủ tốt bụng và hào phóng rồi.

Người thật sự phá sản không phải là Trì Tiểu Thiên cậu.

Trì Tiểu Thiên cũng không thật sự khóc, cậu là một người lạc quan, trời sinh vô tư lự, gặp phải hệ thống kỳ lạ lại còn hố cậu như vậy mà vẫn có thể bình thản làm nhiệm vụ. Trời oi bức, nắng gắt, ban đầu còn ngân nga hát, tham quan khuôn viên trường mới đầy hứng thú, Trì Tiểu Thiên chẳng mấy chốc đã bị phơi nắng đến ỉu xìu, giống như cây non bị rút hết nước rũ xuống, cậu liếm đôi môi hơi khô: "Tôi muốn ăn kem."

Hệ thống thấy Trì Tiểu Thiên chịu phối hợp, bèn chỉ đường cho cậu: "Rẽ trái một nghìn mét có một siêu thị nhỏ."

Trì Tiểu Thiên cúi đầu đi.

Cậu lau mồ hôi trên trán: "Trời oi bức thế này, chắc sắp mưa rồi."

Hệ thống đáp: "Đúng vậy."

Hệ thống ân cần kể cho Trì Tiểu Thiên nghe cốt truyện: "Cốt truyện tiếp theo là cậu đến Thẩm trạch tìm Thẩm Túng, người hầu ở Thẩm trạch không cho cậu vào, cậu tức giận nói lời ác độc muốn cho bọn họ biết tay, kiên cường đứng đợi Thẩm Túng trong mưa to đến tận nửa đêm. Đến khi Thẩm Túng tao nhã quý phái xuống xe, cậu sẽ thảm hại chặn trước mặt Thẩm Túng cầu xin anh ta cứu nhà họ Trì."

Trì Tiểu Thiên nhạy bén nắm bắt hai từ hình dung: "Tao nhã quý phái, thảm hại?"

Giọng hệ thống vui vẻ hẳn lên: "Đúng vậy. Đợi đến khi cậu khóc lóc sướt mướt cầu xin Thẩm Túng xong, cậu sẽ phát hiện Tống Nghi cũng ở trên xe. Nhân vật thụ chính Tống Nghi vốn còn cảm thấy công chính Thẩm Túng kiêu ngạo, nhưng so sánh với cậu, cậu ta không chỉ nảy sinh hảo cảm với Thẩm Túng mà còn thấy Thẩm Túng đẹp trai đến nao lòng."

Trì Tiểu Thiên: "... "

Cậu hừ một tiếng: "Tôi chính là công cụ hình người để thúc đẩy tình cảm của bọn họ đấy hả."

Hệ thống hùng hồn: "Đúng vậy."

Bia đỡ đạn mà.

Trong kịch bản này, vai của Trì Tiểu Thiên không nhiều, dù sao cũng là người mới, phải từ từ thích ứng.

Trì Tiểu Thiên đến siêu thị, hơi lạnh phả vào, chàng trai ủ rũ lập tức lên tinh thần gấp bội, khôi phục vẻ thanh xuân hoạt bát. Mặc dù thẻ ngân hàng liên kết với điện thoại của cậu đều bị khóa, nhưng số dư trong WeChat vẫn còn mấy chữ số.

Cậu vui vẻ mua một cây kem hai mươi tệ: "Quả nhiên lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa."

Con nhà giàu dù phá sản vẫn giàu hơn người bình thường.

Sau khi thanh toán, Trì Tiểu Thiên đi ngang qua khu văn phòng phẩm, một bạn học khiến người ta sáng mắt bước tới, đường nét khuôn mặt cậu ta thanh tú, lông mày như núi xa đẹp đẽ, cơ thể ở ranh giới giữa thiếu niên và thanh niên, vừa non nớt lại vừa có dáng dấp của thanh niên, giống như bước ra từ tranh vẽ, khí chất lạnh lùng. Hai người lướt qua nhau, Trì Tiểu Thiên chợt nhận ra: "Người vừa nãy đẹp thật."

Hệ thống lên tiếng nhắc nhở: "Đó là Tống Nghi."

Trì Tiểu Thiên bóc vỏ kem: "Chẳng trách Trì Tiểu Thiên thích Tống Nghi."

Hệ thống thấy Trì Tiểu Thiên dường như rất bình tĩnh: "Cậu không thích à?"

Trì Tiểu Thiên cắn một miếng kem, giọng nói hơi mơ hồ: "Tôi cũng nằm dưới."

Hai thụ không có tương lai.

Hệ thống: "... "

Tống Nghi nhìn thấy Trì Tiểu Thiên thì nhíu mày theo bản năng. Cậu ta không thích Trì Tiểu Thiên, càng ghét bị quấy rầy, nhưng cái người bình thường hễ thấy cậu ta là lại dính lấy tựa như cao da chó kia lại coi như không nhìn thấy cậu ta.

Cậu ta ít nhiều cũng có chút kinh ngạc.

"Lão Tống!"

Hình Siêu đi cùng Tống Nghi đến siêu thị chạy tới, cậu ta theo ánh mắt Tống Nghi nhìn thấy Trì Tiểu Thiên, biết những chuyện vớ vẩn giữa Tống Nghi và Trì Tiểu Thiên, cậu ta vốn luôn không ưa Trì Tiểu Thiên nên có chút hả hê: "Cậu còn chưa biết à? Nhà Trì Tiểu Thiên phá sản rồi, trên diễn đàn bây giờ lan truyền ầm ĩ, chiếc xe thể thao màu đỏ chói lọi của Trì Tiểu Thiên cũng bị kéo đi bán đấu giá rồi."

Tống Nghi quả thật không biết: "Phá sản rồi?"

Chẳng trách vừa nãy Trì Tiểu Thiên thất thần như vậy, mắt cũng hơi đỏ. Cậu ta rũ mắt xuống, không tiếp lời Hình Siêu thảo luận, "Sắp vào học rồi, đi thôi."

...

Trì Tiểu Thiên bắt taxi đến Thẩm trạch.

Thẩm trạch ở ngoại ô, từ Thanh Hoa bắt taxi mất ba bốn tiếng, khi Trì Tiểu Thiên đến thì trời âm u lạ thường, bớt đi chút oi bức, gió mát hơn. Hai bên đường trồng những cây cổ thụ cao lớn, hàng rào sắt bao quanh cả nghìn mét.

Không biết có phải do tâm lý không, cậu luôn cảm thấy Thẩm trạch có chút lạnh lẽo: "Thẩm Túng sống ở đây ag? Anh ta hơi biến thái nhỉ."

Trên đường đến, Trì Tiểu Thiên đã thấy mấy khu nghĩa trang.

Nghĩa trang gần nhất cách Thẩm trạch chỉ hai cây số, coi như là không có khoảng cách.

Hệ thống rất bảo vệ nhân vật chính: "Cậu mới biến thái, đây là đẳng cấp của đại boss. Không kiến thức! Không phẩm vị!"

Những giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống.

Trì Tiểu Thiên nhanh chân bước đến trước cổng lớn, cậu bấm chuông cửa, qua loa nói: "Được được được, là tôi không kiến thức không phẩm vị... " Trên màn hình độ phân giải cao đột nhiên hiện ra một khuôn mặt gầy gò, nhăn nheo như vỏ cây cổ thụ, đầy vẻ chết chóc, con ngươi Trì Tiểu Thiên co lại, suýt chút nữa thì không thở nổi ngất đi.

Mí mắt cậu giật mấy cái, mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi, vẻ mặt vô cùng sống động, cuối cùng nghẹn ra một câu đầy ủy khuất: "... Chào ngài."

Thẩm Túng đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó.

Lão Đặng tưởng Thẩm Túng không nhận ra Trì Tiểu Thiên, khẽ nhắc nhở: "Thưa tiên sinh, đây là Trì Tiểu Thiên, con trai của Trì Thành."

Mưa to ào xuống.

Không khí đột ngột lạnh đi, áo phông của Trì Tiểu Thiên ướt rất nhanh, hiện ra vẻ nửa trong suốt gợi cảm, chàng trai bị lạnh đến run người, cổ áo trễ xuống, lộ ra một thoáng cảnh xuân quang rồi biến mất, da thịt mịn màng đều đặn.

Màn hình camera vẫn không động tĩnh.

Chỉ đợi vài phút, Trì Tiểu Thiên đã có chút không chịu nổi, dụi mặt, lau đi nước mưa, vì không kiểm soát lực tay nên làn da trắng nõn mềm mại bị dụi ra mấy vệt đỏ, cậu ác giọng nói: "Thẩm Túng là chú út của tôi, mau mở cửa, không mở cửa thì cho các người biết tay."

Chú cún nhỏ bị rơi xuống nước đang nhe răng gầm gừ.

Không những không hung dữ mà còn rất đáng yêu, vẻ mặt đáng thương khiến người ta yêu thích.

Vẫn không ai để ý.

Trì Tiểu Thiên hụt hẫng hít mũi, tận tâm tận lực diễn vẻ thất hồn lạc phách.

Trên đường đến, Trì Tiểu Thiên đã tranh cãi với hệ thống rồi, nói nửa đêm hãy đến, dù sao Thẩm Túng nửa đêm mới về, hiệu quả cũng như nhau. Hệ thống nhất quyết không đồng ý. Cậu ôm đầu gối run rẩy, thảm hại như cây cải trắng ngoài đồng, sống không còn gì luyến tiếc: "Thật sự không thể bỏ qua đoạn này à?"

Trần Minh Hàn theo đến chuẩn bị nhặt người đem về vốn đang hút thuốc, cậu ta gục mặt lên vô lăng nhìn Trì Tiểu Thiên trong mưa, bị bỏng tay mới hoàn hồn: "... Mẹ kiếp."

Cậu ta chửi một tiếng, cầm áo khoác xông ra ngoài, "Trì Tiểu Thiên."

Giọng nam sinh vang vọng trong mưa.

Trì Tiểu Thiên thấy Trần Minh Hàn, cậu bị áo khoác của Trần Minh Hàn ném thẳng vào mặt, Trần Minh Hàn nắm lấy cổ tay Trì Tiểu Thiên kéo cậu dậy: "Cậu ngốc à? Anh ta không mở cửa thì cậu cứ đứng đây dầm mưa mãi ư?"

Trì Tiểu Thiên được nuông chiều như vậy, dầm mưa nửa đêm chẳng phải mất nửa cái mạng ư.

Trì Tiểu Thiên vừa bỏ áo khoác của Trần Minh Hàn ra, cậu có chút khó hiểu: "Trần Minh Hàn?"

Sắc mặt Trần Minh Hàn có chút âm trầm.

Cậu ta nhìn Trì Tiểu Thiên, ngón tay ấn nhẹ vào khóe môi ửng hồng của chàng trai, trong mắt là dục vọng mà đàn ông đều hiểu: "Theo tôi..."

"Tiểu Thiên."

Giọng nói trầm thấp, hoa lệ, đầy từ tính vang lên qua màn hình: "Ở ngoài đợi chú út, lát nữa chú út sẽ đến đón cháu."

Lần gặp trước Trì Tiểu Thiên vẫn còn là một đứa trẻ tám chín tuổi, chớp mắt mười năm mà đã xinh đẹp như vậy rồi.

Anh không cần thì sẽ có rất nhiều người cần.

Trì Tiểu Thiên không từ chối được ai có chất giọng trầm, đặc biệt là giọng trầm đầy nam tính, tê dại như điện giật kiểu vậy.

Vành tai trắng nõn của cậu bất giác nhuốm màu hồng nhạt.

Nhưng, Trì Tiểu Thiên hỏi hệ thống: "Không phải nửa đêm anh ta mới về à?"

Hệ thống: "... "

Nó cũng không rõ lắm: "Kịch bản nói như vậy."

Trì Tiểu Thiên hiểu ra: "Vậy Thẩm Túng cố ý để Trì Tiểu Thiên dầm mưa nửa đêm ư?"

Cậu cảm thán: "Quả nhiên là một người đàn ông có tâm lý biến thái."

Trần Minh Hàn cũng nhìn về phía màn hình điện tử.

Thẩm Túng thật sự nhận đứa cháu rẻ mạt này ư?

Thẩm Túng và Trì Tiểu Thiên không có quan hệ huyết thống, nghiêm túc mà nói cũng không phải là chú út của Trì Tiểu Thiên.

Bố của Trì Tiểu Thiên và anh trai của Thẩm Túng là bạn tốt, năm đó cùng nhau khởi nghiệp, sau này anh trai và chị dâu của Thẩm Túng gặp tai nạn xe qua đời, bố của Trì Tiểu Thiên đã đón Thẩm Túng về nhà họ Trì, còn bảo Trì Tiểu Thiên đổi miệng gọi Thẩm Túng là chú út.

Chỉ là ngay sau khi tốt nghiệp đại học, Thẩm Túng đã chuyển ra khỏi nhà họ Trì, còn một tay đưa nhà họ Thẩm lên hàng hào môn đỉnh cấp.

Trong tay Trần Minh Hàn truyền đến một sự giãy dụa yếu ớt, là Trì Tiểu Thiên, mắt Trì Tiểu Thiên cũng rất đẹp, trong veo sáng ngời: "Trần Minh Hàn."

Cậu nhỏ giọng nói: "Cậu buông ra, chú út tôi đến đón tôi rồi."

Trần Minh Hàn không đoán được thái độ của Thẩm Túng, cậu ta chỉ biết, chỉ cần Thẩm Túng bằng lòng bảo vệ Trì Tiểu Thiên thì không ai dám động vào Trì Tiểu Thiên cả.

Cậu ta vừa định buông tay, Trì Tiểu Thiên đã cúi đầu, xoáy tóc trên đỉnh đầu mềm mại, chàng trai lộ ra một đoạn gáy trắng nõn, cọ vào ngực cậu ta: "Cảm ơn cậu đã đến đón tôi... Cậu thật tốt."

Vừa gặp biến cố, bố mẹ chỉ gửi một tin nhắn tạm thời không liên lạc, ngay cả điện thoại cũng không gọi được, Trì Tiểu Thiên làm sao có thể không hoảng hốt không sợ hãi. Cậu được bảo vệ rất tốt, con cừu non ngây thơ lần đầu tiên nhìn thấy sự tàn nhẫn của thế giới thực.

Trần Minh Hàn ngẩn người.

Cậu ta mím môi, khẽ nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Đồ ngốc im miệng."

Cậu ta không phải người tốt.

Mà là có ý đồ khác, không có ý tốt.

Cửa mở.

Một chiếc xe đen kín đáo lái ra, dưới màn mưa dày đặc, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt ngũ quan lập thể, vô cùng anh tuấn, lông mày kiếm, mắt phượng dài hẹp, mái tóc vuốt ngược bóng mượt không một sợi rối.

Áo gi lê đơn sắc, bên dưới chiếc sơ mi đen ẩn hiện lớp cơ bắp mỏng, hormone mạnh mẽ xộc vào mặt, người đàn ông nới lỏng cà vạt, vẻ lười biếng quý phái: "Tiểu Thiên."

Anh nhìn Trì Tiểu Thiên, khuôn mặt vốn không chút hơi người lộ ra một nụ cười ôn hòa: "Lại đây."

Tim Trì Tiểu Thiên đập nhanh, thình thịch thình thịch.

Cậu không chút do dự bỏ rơi Trần Minh Hàn, chàng trai môi hồng răng trắng lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ: "Chú út!"

Oa, đúng gu của cậu rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Tiểu Thiên: "Vung kiếm cưỡi ngựa, trở về vẫn là thiếu niên!"

Hệ thống: "A. Ha ha ha."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play